Chờ đến khi anh quay lại nhà cũ đẩy cửa vào liền không thấy
Chúc Dịch đâu cả. Tìm một vòng vẫn không thấy cô đâu, anh thầm nghĩ chắc cô cảm
thấy ngồi chờ chán quá nên ra ngoài đi dạo, liền mở Wechat ra nhắn tin cho Chúc
Dịch, nhưng chờ mấy phút vẫn không thấy trả lời.
Anh liền gọi sang nhưng cô không nghe máy.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, cảm thấy tình cảnh này hình như
từng gặp ở đâu rồi.
Chúc Dịch tức giận?!
Vì sao thế?
Anh nghĩ mãi không ra.
Chúc Dịch cũng không rõ vì sao bản thân lại tức giận, rõ
ràng một giây trước cô còn nói “OK nha, không có vấn đề.” thế mà sang giây sau
cô liền cầm túi bỏ chạy lấy người, không thèm quay đầu lại.
Vừa lên xe buýt quay lại trường học được một lúc thì cô nhận
được mấy tin nhắn của Lộ Bắc Sầm hỏi cô đi đâu đấy, tất nhiên là cô không trả
lời lại rồi. sau đấy vài phút thì Lộ Bắc Sầm gọi điện cho cô, cô trực tiếp để
trạng yên lặng, ngó lơ nó.
Lạnh nhạt và vô tình.
Cô cảm thấy có thể là do bản thân quá quản Lộ Bắc Sầm, khiến
anh không thể tự nhận thức nguy cơ ở quanh mình, tự cho là tình cảm của bản
thân và bạn gái là không gì phá nổi thế nên có thể tùy tiện làm bừa.
Còn nếu không thì cô cứ tự bực mình một lúc?
Vậy có phải về sau sẽ trở thành cảnh Khương Thư Dao ra sức
quấy phá còn Lộ Bắc Sầm thì dùng vẻ mặt dịu dàng khuyên cô làm thánh mẫu:”Em ấy
dù sao cũng là em gái của mình, hi vọng là em sẽ không để ý.”
Biến mẹ đi.
Chẳng quen ai trong hai anh em bọn họ cả.
Bên này Lộ Bắc Sầm vẫn đang hoang mang không biết bản thân
chọc Chúc Dịch ở đâu, hết cách rồi anh chỉ có thể lại ôm cây đợi thỏ dưới vừa
kí túc xá nữ.
Lộ Bắc Sầm đứng dựa trên cây cột điện, cảm thấy bản thân vô
cùng đáng thương.
Cái trường hợp này khá quen thuộc, nhớ lại lần trước anh
ngồi xổm trước cửa kí túc xá nữ chờ Chúc Dịch, kí ức về lần đấy vẫn còn rất mới
mẻ, giống như là truyện tháng trước vậy.
Cuối cùng cũng chờ đến tầm ăn cơm, Chúc Dịch cùng mấy người
bạn cùng phòng kí túc xá đi ra, Lộ Bắc Sầm vội vàng đi lên, lặp lại lời nói mà
anh đã nói cách đây một tháng:”Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Chúc Dịch nhìn anh, không có biểu cảm gì:”Đi thôi, đi đến
rừng cây nhỏ.” Nói xong cô liền ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.