Cô đánh son màu mật đào, đôi môi anh đào trở nên căng mọng
hơn bình thường rất nhiều, làm người ta muốn cắn một miếng.
Anh nhìn chằm chằm vào môi của Chúc Dịch một lúc, cuối cùng
không nhịn được mà giơ tay lên cọ nhẹ lên môi cô.
“Đẹp.” Yết hầu của Lộ Bắc Sầm di chuyển, giọng nói hơi khàn
đi.
Tuy hai người đã xác định mối quan hệ người yêu nhưng hành
vi thân mật nhất mà hai người từng làm cũng mới là nắm tay nhau thôi. Vậy nên
hành động không thể đoán trước này của Lộ Bắc Sầm khiến Chúc Dịch có chút ngây
người.
Lòng bàn tay chạm vào môi của cô giống như bị một dòng điện
chạy qua khiến anh cảm thấy tê dại không chỉ thế mà nó còn chạy thẳng đến trái
tim nữa.
Tình cảnh này, bầu không khí này khiến Chúc Dịch tưởng rằng
sẽ xảy ra thêm chút chuyện nữa.
Ví dụ như là hôn môi.
Nhưng mà không có gì cả, ngón tay của Lộ Bắc Sầm lau đi một
ít son môi của cô, sau đấy rũ tay xuống chà ngón tay liền hết rồi.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước nha.” Lộ Bắc Sầm cầm tay
cô nói.
Trước đây Chúc Dịch luôn bị Đàm nữ sĩ* ghét bỏ vì việc kén
chọn đồ ăn, cái này không ăn cái kia cũng không ăn. Sau đấy cô nhìn thấy cảnh
Lộ Sầm gắp hết đống hành và rau thơm ra khỏi bát mì, liền biết bệnh kén ăn của
bản thân đã gặp được sư phụ là Lộ Bắc Sầm rồi.
*nữ sĩ là một tôn xưng đối với người phụ nữ. Nghĩa là người
đàn bà có học. Bà Đoàn Thị Điểm có hiệu là Hồng Hà Nữ sĩ.
Lộ Bắc Sầm ăn được một bữa còn cầu kì hơn cô nhiều.
Trước mặt người ăn uống thinh tế như Lộ Bắc Sầm cô cảm thấy
bản thân vô cùng quê mùa. Cô chỉ đơn giản là chọn ra thứ mà cô cảm thấy bản
thân không ăn được chứ không mấy chú ý tới nguyên liệu nấu ăn còn Lộ Bắc Sầm
lại kén chọn ngay từ khâu nguyên liệu rồi.
Hành, gừng và tỏi tuyệt đối không được xuất hiện trong bát
của anh, còn rau thơm chính là thứ bị căm ghét nhất, ghét đến tận xương tủy, nó
không cần hiện diện trên mặt bàn cũng được.
Sáng nay hai người đi ăn bánh cuốn, Lộ Bắc Sầm chọc đĩa bánh
cuốn suốt nửa ngày chỉ để nhặt rau thơm và tỏi ở bên trong ra ngoài.
Hai người ăn sáng xong đã vào khoảng 9 giờ, cách giờ ăn trưa
một khoảng bằng một bộ phim điện ảnh.
“Tiếp theo đi đâu?" Lộ Bắc Sầm nắm tay cô, nghiêng đầu
hỏi cô:”Có muốn đi xem phim không?”
Chúc Dịch chưa từng yêu đương nên cũng chưa có ý tưởng gì
cho lần hẹn hò đầu tiên. Thế nên tối hôm qua cô còn đi tra Baidu nữa, trên mạng
chủ yếu toàn là đi ăn cơm, xem phim, dạo công viên hay là đi công viên trò chơi
gì đấy.
À, đúng rồi, sau đấy còn có vở kịch lớn là thuê phòng nữa.
Vừa nhắc đến hai chữ này, trong đầu Chúc Dịch liền hiện lên
vài hình ảnh không được lạnh mạnh lắm.
Nhưng nhìn từ bên ngoài Chúc Dịch vẫn rất bình thường, vô
cùng bình tĩnh thế nhưng trong nội tâm lại đang vô cùng khẩn trương mà sờ vào
trong túi, sờ đến một thứ đồ vuông vức được bọc bằng nhựa.
Sáng nay trước khi cô ra khỏi kí túc xá, Mẫn Di có đưa cho
cô một cuốn đại cương khiến tai Chúc Dịch lại đỏ hết lên, cô lại nhớ bộ dáng
chị đây là người từng trải với nụ cười đáng khinh của Mẫn Di.
Ban đầu khi Chúc Dịch nhận được món quà này của Mẫn Di thì
tất nhiên là dùng vẻ mặt nghiêm túc để từ chối:”Cậu đưa cho mình cái này làm
gì? Mình với Lộ Bắc Sầm chỉ đơn giản là đi ăn một bữa hay đi xem phim gì đấy
thôi, không có ý tưởng khác đâu.”
Mẫn Di vẫn dùng biểu cảm “Được rồi, được rồi, mình hiểu mà”
nói với cô:”Cậu không có ý tưởng khác thì không có nghĩa cậu ấy không có ý
tưởng khác mà, cái túi này cậu cứ giữ đến khi cậu ấy có ý tưởng khác đi.” Mấy
lời nói này của Mẫn Di giống như là trêu ghẹo vậy.
“Đàn ông mà, đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ
thôi.” Mẫn Di tiếp tục nhét hộp vuông nhỏ cho Chúc Dịch:”Cái này ấy mà, lo
trước mới không có việc.”
Chúc Dịch lấy lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu:”Được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.