Bánh
mà Mẫn Di đặt khá lớn, chính là cái loại mười tấc* hai tầng.
*1
tấc=10 cm, 10 tấc=1m
Sau
đấy mọi người liền nhìn thấy cảnh Nhậm Chi Châu đội một quả đầu đầy kem, chạy
một cách vui vẻ trên mặt cỏ. Tình huống đột nhiên xảy ra này quả thật đã khiến
cho mọi người xung quanh đều cảm thấy bất ngờ.
Chỉ
có Trình Mặc là lùi trước ra khỏi bãi chiến trường, lộ biểu cảm bản thân đã
lường trước được từ lâu rồi.
Chúc
Dịch đuổi theo để đánh Nhậm Chi Châu, lúc đuổi được còn vò cái đầu đầy kem của
anh ta.
Hai
người cãi nhau ầm ĩ, hình ảnh này nhìn qua có cảm giác giống như thanh mai trúc
mã vậy.
Lộ
Bắc Sầm đút tay vào túi quần, đứng dựa vào cây, biểu cảm nhìn qua rất khó chịu.
Anh
đứng dựa vào cây một lúc, sau đấy không chút biểu cảm mà nhặt balo bị vứt trên
mặt đất lên, xoay người rời đi.
Lúc
Chúc Dịch quay lại thì mấy người Mẫn Di đang đổ tí đồ ăn vặt lên trên khắn trải
bàn. Cô nhìn lướt qua đám người, nhận ra thiếu mất một người liền hỏi Mẫn
Di:”Lộ Bắc Sầm đâu rồi?”
“Hả?”
Mẫn Di hình như cũng không quá để ý, quay người lại mới nhận ra không biết
người đi đâu mất rồi:”Không biết nữa, lúc nãy vẫn còn đứng ở đây mà.”
Lúc
này Trình Mặc vẫn luôn trốn ở rất xa mới đi lại, nói:”Vừa nãy cầm balo đi rồi,
nhìn vẻ mặt không được vui lắm. Nhậm Chi Châu đâu?”
“Đi
gội đầu rồi.” Chúc Dịch lấy từ trong túi ra tờ khăn ướt, lau phần kem bị dính
lên tóc.
Trình
Mặc nhìn phần kem dính trên tóc Chúc Dịch mà cô lau mãi không được, cười:”Hai
người cũng thật là, lần nào sinh nhật của ba người chúng ta cũng phải nghịch
như thế một lần, chơi mãi không chán à.”
“Mình
đâu có muốn chơi đâu, là tên Nhậm Chi Châu trẻ con đấy chứ, lần nào cũng đột
nhiên bôi kem lên mặt mình.” Chúc Dịch cúi đâu, tiếp tục dùng khăn ướt lâu phần
kem đi.
Nụ
cười trên mặt Trình Mặc cứng đờ, nói sang chuyện khác :”Lộ Bắc Sầm thích cậu
à?”
Trên
mặt Chúc Dịch không lộ ra chút bất ngờ nào, dù sao thi Trình Mặc cũng không
phải người đầu tiên hỏi cô như vậy:”Sao lại hỏi thế?”
Trình
Mặc liếc nhìn cô, nở một nụ cười thần bí:”Giác quan thứ sáu của phụ nữ.”
Chúc
Dịch chẳng biết nói sao mà nở nụ cười, kéo cánh tay của cô ấy đi về phía trước,
nói:”Cùng đi ăn cái gì đấy đi, không có bánh kem rồi thì chúng ta đặt đồ
ăn thôi.”
Cô
vừa đặt đồ ăn xong thì Nhậm Chi Châu cũng gội xong đầu và quay về, tóc ướt đẫm
mà trên tay còn cầm theo hai túi đồ ăn trên tay.
Trình
Mặc để ý đến chúng nó, ngẩng đầu hỏi:”Cái gì vậy?”
“Đồ
ăn mới gọi đến là tôm h ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.