Nói xong, Lộ Bắc Sầm xoa bên bên huyệt Thái Dương, lại nói thêm:”Muộn rồi, con hơi mệt nên lên phòng nghỉ trước đây.”

Nhìn bóng dáng đã đi xa của Lộ Bắc Sầm, Lộ Minh Phi tức giận ngồi trên sô pha, che trái tim đang đau đớn từng cơn.

Lộ Bắc Sầm trải qua kì nghỉ Tết Trung thu này không quá thoải mái, buổi sáng cãi nhau với Lộ Minh Phi xong liền dọn dẹp đồ đạc rồi quay về trường học.

Vào buổi chiều Hàn Sướng có nhắn tin cho anh.

‘A Sầm, ăn xong bữa tối thì cậu đến cái đường nhỏ bên cạnh nhà ăn nha.’

‘Mình với mấy người bạn có lập một ban nhạc, cậu đến nha.

Lộ Bắc Sầm sau khi từ nhà đến trường thì cơ bản chỉ nằm ườn cả ngày trong kí túc xá thôi. Nhận được tin nhắn của Hàn Sướng thì không lâu sau anh liền rời khỏi kí túc xá, đi đến nhà ăn.

Hàn Sướng đặt dàn nhạc trên con đường nhỏ giữa nhà ăn với tòa dạy học, ở khu vực này khá đông người, lúc Lộ Bắc Sầm đi đến thì đã có không ít người tụ tập bên cạnh.

Dàn nhạc được lập ra còn khá ra hình ra dạng, có trống Jazz còn có cả đàn ghi-ta nữa.

*

Mẫn Di quay về trường vào buổi chiều cuối cùng của kì nghỉ, lúc cô ấy quay lại phòng ngủ thì Cố Đông Thần và Chúc Dịch đều đang nằm trên giường, người thì xem TV người thì chơi game.

Chúc Dịch giống như không chịu chút ảnh hưởng gì từ bài viết trên diễn đàn trường, vùi đầu tập trung chơi game.

Vốn dĩ cô ấy còn định hóng hớt một chút nhưng dù sao việc này cũng không phải việc hay ho gì, người trong cuộc không nhắc đến thì cô ấy cũng ngại nói về nó.

Vậy nên cô ấy chỉ có thể đè lòng hiếu kì xuống, ngồi sắp đồ ở trên bàn. Đến lúc chạng vạng, trời cũng sắp tối rồi, cô ấy mới phát hiện ra có phần không hợp lí.

“Hử, sao lâu thế rồi mà mình không thấy Vương Uyển Thu đâu nhỉ?” Mẫn Di hỏi.

“Không biết nữa, từ hôm qua lúc mà cậu ấy ra ngoài với Chúc Dịch không thấy về nữa.” Đối với việc này Cố Đông Thần vô cùng tò mò, cô ấy đã tò mò suốt một ngày rồi. Cô ấy muốn hỏi ra nhưng sợ bản thân đâm vào nòng pháo thế nên vẫn luôn nhịn đến bây giờ.

Từ tối hôm qua lúc ra ngoài với Chúc Dịch thì đến bây giờ vẫn chưa thấy Vương Uyển Thu đâu cả. Một người sống to đùng mà không nói tiếng nào, nói biến mất là biến mất, sao có thể không khiến người khác tò mò cho được?

Vấn đề này được vứt lên trên người Chúc Dịch, Chúc Dịch nhìn vào mắt hai người, bình tĩnh nói:”Người đăng bài mình phẫu thuật thẩm mỹ là Vương Uyển Thu.”

“Hả?!”

“Mẹ nó, mình đoán đúng rồi!”

Hai người kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

“Chúc Chúc, chuyện này là sao thế? Đây là một cái dưa lớn nha.” Mẫn Di chống cằm hỏi.

“Có một người bạn giúp mình tra được địa chỉ IP của người đăng bài liền tra được đến trên người Vương Uyển Thu. Chiều hôm qua mình liền quay lại trường học, tìm Vương Uyển Thu để đối chất, cô ta cũng thừa nhận rồi.”

“...... Sau đấy thế nào?” Cố Đông Thần hỏi.

“Mình bảo cô ta đăng bài đính chính nhưng cô ta không chịu, còn nói cái gì mà cô ta không học được ở trường này nữa

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play