Ngoại trừ Lộ Bắc Sầm thì cả phòng ngủ bọn họ đều nhắn 1 trên nhóm.

Trương Vị nhắn xong cũng không vội thoát ra mà ở lại nói chuyện, sau đấy lại lật lại từng chút từng chút lịch sử trò chuyện để xem có những ai tham gia. Chờ đến khi anh ấy nhìn đến tin nhắn 1 của Chúc Dịch, anh ấy kích động nói “Mẹ nó!” sau đấy giống như cái loa lớn thông báo cho Diệp Nhiên:”Diệp Nhiên à, nữ thần của cậu cũng đi đấy!”

Diệp Nhiên trợn trắng mắt, nói:”Mình nhìn thấy được, ông đây cũng đâu có mù.”

Rất nhanh, lịch sử trò chuyện đã bị Trương Vị lướt hết, anh ấy đang định thoát ra thì trên nhóm hiện lên một tin nhắn mới. Chắc là có ai đó nhắn vào, Trương Vị cũng không ngại phiền mà lướt xuống.

Sau đấy anh ấy liền nhìn thấy tin nhắn 1 của Lộ Bắc Sầm.

Trương Vị chớp chớp mắt, khó tin mà nhìn Lộ Bắc Sầm, hỏi:”Giáo thảo Lộ, nếu mình nhớ không nhầm thì lúc nãy cậu có bảo là không đi mà, mình không thể nhớ được.”

Lộ Bắc Sầm ngước mắt, dường như không có việc gì nói:”Cậu cũng nói rồi mà, là vừa nãy.”

Trương Vị:”......”

Lâm Dương thống kê xong số người muốn đi chơi, nhắc lại lần cuối trong nhóm.

Sau khi chắc chắn là không có sai sót, Lâm Dương gửi một địa chỉ vào trong nhóm, nhắc nhở 10 giờ sáng thứ bảy sẽ tập trung ở chân núi.

Cuối cùng còn không quên để lại lời khuyên: Là khu du lịch nên giá đồ sẽ hơi cao, mọi người nên tự mang theo đồ ăn nước uống.

Lúc 7 giờ hơn sáng hôm sau, bốn người trong phòng ngủ lục tục rời giường, chờ đến khi mọi người rửa mặt xong cũng đã đến 8 giờ. Bốn người đến nhà ăn ăn sáng sau đấy dựa vào lộ trình đã được Mẫn Di chuẩn bị trước vào tối hôm qua mà đi đến trạm xe chờ đến chuyến mình cần.

Lớp trưởng của bọn họ đến sớm nhất, 9 rưỡi bắt đầu gào to trong nhóm là anh ấy đã đến nơi, đang đứng ở cửa chính chờ mọi người.

Lúc mấy người Chúc Dịch đến thì đa phần mọi người đều đã đến đông đủ rồi.

Cô nhìn qua đám đông, thấy Lộ Bắc Sầm đang đứng dựa vào cây nói chuyện với Trương Vị cùng vẻ mặt lười biếng.

Chúc Dịch thu lại tầm mắt, trong lúc vô tình lại nhìn thấy lớp trưởng đang đứng nói chuyện với Lưu Bác Văn.

Lưu Bác Văn?!

Không phải là cuộc đi chơi của lớp hay sao? Anh ta là sinh viên năm ba thì đến làm gì?

Lâm Dương thấy mọi người đã đến khá đông đủ, liền hét to một tiếng, gọi mọi người đến tập hợp.

Mọi người tập hợp xong thì Lâm Dương bắt đầu phát biểu, nội dung chỉ đơn giản là nhắc nhở mọi chú ý an toàn khi leo núi, tập trung ở cửa chính vào lúc 5 giờ chiều linh tinh thôi.

Nói xong chính sự, Lâm Dương bắt đầu giới thiệu Lưu Bác Văn đứng bên cạnh anh ấy.

“Đây là đàn anh Lưu Bác Văn, chắc mọi người đều đã biết, hôm báo danh có phát tài liệu nhập học cho chúng ta. Trùng hợp là hôm nay đàn anh cũng đến đây leo núi, nên sẽ đi cùng chúng ta luôn.”

Lời của Lâm Dương vừa dứt, giọng của một bạn nam sinh tự cho là nhỏ xuất hiện:”Anh ta có phải người tỏ tình lần trước với Chúc Dịch lớp chúng ta không?”

Lưu Bác Văn nghe thấy vậy, xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, không vui nhíu mày, xoay người đi theo phía sau đội ngũ.

Thành phố A nằm ở phương Nam, đến tháng 10 rồi nhưng anha mặt trời vẫn còn chói chang. Đến giữa trưa nhiệt độ bên ngoài lên tới 30°C, hơn nữa việc leo núi lại là chuy

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play