Diệp Cửu Thu bắt đầu vùi đầu vào tu luyện, sau khi học hỏi được ở chỗ Phong Ngọc Thư, y bắt đầu dung nhập với cảm ngộ của mình, tốc độ
tu luyện so với một ngày trước
nhanh hơn rất nhiều.
Nguyên lai không phải do tư chất của y kém, chỉ
là dùng phương pháp không đúng mà thôi.
Diệp Cửu Thu dần dần có lòng tin vào mình.
Y hôm nay không nghĩ đến chuyện lâu dài, mục tiêu trước mắt rất rõ ràng cũng
rất thực tế, một là đem mấy môn pháp quyết Bạch Nhiên chọn cho y tu luyện đến
viên mãn, hai là có thể mở quan tài đen thao túng mệnh thi của mình.
Y mỗi ngày ngoại trừ tu luyện,
thì cũng
chỉ lẩm bẩm nói chuyện với
quan tài đen. Có đôi khi Bạch Nhiên đến thăm, y cũng sẽ thỉnh giáo Bạch
Nhiên một ít vấn đề nhỏ về tu
luyện. Bạch Nhiên trong lời nói thường xuyên nhắc tới một đệ tử Thiên Ma cung đến
Âm Thi Tông làm khách, ngữ khí tán thưởng, nói là có cơ hội nhất định phải để
cho bọn họ gặp mặt, kết giao hảo
hữu.
Diệp Cửu Thu đối với Dương Hoành mà Bạch
Nhiên khen ngợi không thôi cũng thập phần tò mò, chỉ là y đang hăng hái tu luyện, chuyện gặp mặt cũng tạm
thời gác lại.
Hai tai y không nghe thấy chuyện ngoài cửa
sổ, tự nhiên cũng không biết bên
trong đệ tử trẻ tuổi ở Âm Thi tông, thủy triều ngầm liên quan đến y đang lặng lẽ
khởi động.
Nguồn gốc của sự việc vẫn là trên người Vương
Lâm lúc trước khi dễ y.
Ngày đó sau khi Vương Lâm xúc động động thủ
với Diệp Cửu Thu, đám người bọn họ đều run sợ, sợ Diệp Cửu Thu tìm trưởng bối
cáo trạng. Diệp Cửu Thu có thân phận gì bọn họ rất rõ ràng, một khi chuyện bọn
họ tìm Diệp Cửu Thu gây phiền toái bại lộ, bọn họ tuyệt đối sẽ tiến vào luật đường
trong tông. Chỗ đó, đi vào cũng không ra được.
Nhưng bọn họ lo lắng đề phòng qua một đoạn
thời gian ngắn, lại phát hiện trong tông gió êm sóng lặng, một chút mầm mống xảy
ra chuyện cũng không có. Trong bọn họ có người tìm quan hệ bóng gió hỏi, cuối cùng kinh ngạc
phát hiện đại thiếu gia kia sau khi bị bọn họ khi dễ, thế nhưng một mình nhịn,
ai cũng không nói.
Tên này có ngu không?
Phản ứng đầu tiên của Vương Lâm là như thế.
Thật là ngu xuẩn làm cho người ta cười to ba tiếng! Quả thực là ghê tởm như cái mũi của
lão ngưu chính đạo kia.
Nếu đổi lại bọn họ có bối cảnh như Diệp Cửu
Thu, nhất định sẽ dạy cho gia hỏa không biết tốt xấu gì sống không bằng chết!
Không đau đến tận xương tủy, ai cũng sẽ cam đoan sẽ không tái phạm.
Lập tức bọn họ liền mừng như điên, tính mạng
vô lự, người xin ra ngoài làm nhiệm vụ cũng vui vẻ trở về, thiếu chút nữa đến
trước cửa Diệp Cửu Thu đi uống rượu chúc mừng một phen, cảm tạ tâm tư rộng lớn
của Diệp Cửu Thu.
Vì thế sau đó, bên trong Âm Thi Tông, hành
vi ẩn nhẫn của Diệp Cửu Thu "Cao Phong Lượng Tiết" nhanh chóng truyền
ra bốn phía.
Vị đại thiếu gia mới tới kia thập phần có
cốt khí, bị làm nhục cũng sẽ không nháo đến chỗ trưởng bối.
Không biết từ lúc nào, đệ tử Âm Thi tông đều
nghe được lời đồn này.
Hoàn toàn tương đương với ý tứ "tùy
tiện động thủ, dù sao cũng không cần
lo lắng".
Bạch Nhiên hành tẩu ở Âm Thi Tông, tự
nhiên cũng đã nghe qua những lời đồn đãi này. Hắn cười cảm thán Dương Hoành.
"Chúng ta đều đoán trước sai rồi,
không nghĩ tới hắn lại buồn bực không nói, cũng không cùng ai nhắc tới."
Còn tưởng rằng hắn cần tốn một phen công
phu mới có thể bảo trụ bọn Vương Lâm, không nghĩ tới kế hoạch của hắn hoàn toàn
không cần thực hiện.
Dương Hoành chỉ nói: "Hắn cũng không
phải người trong ma đạo ta, suy nghĩ tự nhiên cùng ta khác nhau."
Mà hắn chính là coi trọng điểm này của Diệp
Cửu Thu.
Bạch Nhiên từ chối cho ý kiến, nhưng mỗi lần
đến thăm Diệp Cửu Thu, ngậm miệng không nói chuyện với lời đồn đãi bên ngoài. Hắn
rất muốn tận mắt nhìn thấy, Diệp Cửu Thu như thế nào mới có thể vứt bỏ hắn một
thân không hợp thời sạch sẽ cùng ngây thơ, khi nào sẽ trở thành ma đạo tu sĩ giống
bọn họ.
Lời đồn đãi này vừa vặn có thể lợi dụng.
Có bàn tay to vô hình giúp đỡ, hết thảy đều gạt
các trưởng bối
của Âm Thi tông, dưới sự bình tĩnh bên ngoài không dấu vết khuếch tán.
Lại là một tháng trôi qua, đến đầu tháng
nhận đan dược thời điểm.
Lúc này đây, Diệp Cửu Thu tu luyện pháp
quyết đều có tiến triển, y thật sự
vui mừng.
Kim Lôi Trúc Kiếm bị y thu làm của mình, bộ bộ sinh liên bước vào cảnh giới tầng một, mấy môn pháp môn công
kích cũng đã nhập môn. Duy nhất tu luyện tương đối khó khăn chính là phòng ngự
pháp quyết Âm Côi quyết.
Diệp Cửu Thu hỏi Qua Bạch Nhiên, Bạch Nhiên
nói cho y
biết, càng là công pháp cao cấp, tu luyện càng tiến triển chậm chạp. Điểm này
không cần gấp gáp, chỉ cần kiên trì, sau khi tu luyện thành công tất nhiên
thành quả phong phú. Diệp Cửu Thu cũng định tâm tư, không nghĩ nhiều nữa.
Y cõng quan tài đen của mình, ở trong ánh mắt
bất thiện lạnh lùng đi về phía Tiểu Hoàng Tuyền.
Ánh mắt của những người này nhìn mình tựa
hồ càng cổ quái. Diệp Cửu Thu vừa đi vừa nghĩ, bất giác nhíu mày, loại không
khí này làm cho y cảm giác rất không thoải mái, mí mắt nhảy dựng lên, cảm giác
bất an khuếch tán ra trong lòng.
Bước chân tăng nhanh hơn rất nhiều, vội
vàng chạy đến bên cạnh Tiểu Hoàng Tuyền thì dừng lại, thả lỏng sống lưng căng thẳng suốt
dọc đường, thở phào nhẹ nhõm.
Nơi này có trưởng lão phân phối đan dược ở
đây, những người khác tự nhiên không dám đem cảm xúc đối với Diệp Cửu Thu bày
ra bên ngoài, ngay cả tên gia hỏa âm thầm nhìn sắc mặt Diệp Cửu Thu ở chỗ này
cũng tự giác yên tĩnh.
Diệp Cửu Thu đứng một mình, y nhìn xung quanh, muốn tìm
bóng dáng Bạch Nhiên, lại ở cách đó không xa nhìn thấy Hà Sơn Kiến, người nọ cũng vừa vặn
nhìn ... À, không đúng, đang nhìn chằm chằm vào y
Không giải thích được! Lại không trêu chọc
ngươi, ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Diệp Cửu Thu một đường đi tới tâm tình vốn
không tốt, lập tức mở to hai mắt, tự giác hung tợn trừng mắt về phía Hà Sơn Kiến, ngươi nghĩ ngươi trừng người khác,
người khác sẽ không trừng lại ngươi?!
Hà Sơn Kiến sắc mặt lập tức đen sì, thu hồi
ánh mắt, nhìn về phía trưởng lão, khinh bỉ biểu hiện tương đối rõ ràng.
Diệp Cửu Thu tự giác thắng lợi một phen,
nhướng mày, buồn bực phiền não đè nén trong lòng quét sạch không còn, tinh thần
đều phấn chấn không ít.
Lúc này y mới mơ hồ hồi tưởng lại,
vừa rồi Hà Sơn Kiến hình
như há miệng nói gì đó với y?
Hắn đang nói về cái gì vậy?
Suy nghĩ một chút vừa rồi Hà Sơn Kiến khẩu hình, hình như là
Quay lại... Đi...?
Quay lại à? Diệp Cửu Thu nghi hoặc nghiêng
đầu, trở về làm gì? Y không cần lĩnh đan dược sao?
Hà Sơn Kiến người này quả nhiên là không
giải thích được, ý tứ không rõ.
Đại khái là nhìn y không vừa mắt, đang đùa bỡn
y? Diệp Cửu Thu không muốn vì Hà Sơn Kiến
mà tốn nhiều đầu óc, dời ánh mắt, nhìn về phía nơi khác. Mắt không thấy tâm liền sạch.
Rất nhanh, canh giờ đã đến, trưởng lão đem
đan dược nguyệt lệ phát đến trong tay cá nhân.
Diệp Cửu Thu sau khi lấy được liền đem đan
dược bỏ vào túi đựng đồ, cũng không muốn trì hoãn nhiều, nhấc chân trở về.
Nhưng lần này, y còn chưa đi tới chỗ trống
trải, đã có người chắn trước mặt y.
Vẫn
là đám người Vương Lâm kia.
Diệp Cửu Thu thoáng kinh ngạc, y theo bản
năng giương mắt nhìn lướt qua một vòng xung quanh. Trưởng lão hiện tại đã rời
đi, nhưng đệ tử Âm Thi tông bốn phía còn chưa hoàn toàn tản ra, có không ít người
còn lưu lại nơi này, từng đống nhỏ trao đổi tâm đắc tu luyện tháng trước, hoặc
là làm các loại giao dịch nhỏ với nhau.
Mà giờ phút này, những người này tuy rằng
còn đang tiến hành chuyện của mình, nhưng đã có một chút dư quang liếc về phía
bên này, chú ý động tĩnh.
Ánh mắt Diệp Cửu Thu ngạc nhiên nhìn về
phía Vương Lâm, chẳng lẽ bọn họ muốn động thủ trước mặt mọi người?
Làm sao họ dám?
Hoàn toàn không nghĩ tới chính mình ẩn nhẫn
mang đến cho đoàn người Vương Lâm sức mạnh. Diệp Cửu Thu nghĩ không ra, chỉ có
thể tạm thời buông bỏ nghi vấn, lặng lẽ vận chuyển linh lực, liên hệ với kim
lôi trúc kiếm trong túi trữ vật, chuẩn bị nghênh chiến.
Y cảm thấy tu luyện của mình tiến triển rất
nhanh, lại là tu vi luyện khí tầng chín. Bạch Nhiên đã nói qua, ở trong Âm Thi
tông, loại đệ tử nội môn như Vương Lâm nhiều nhất là tu vi luyện khí tầng bốn năm. Như vậy, lần này mình nhất
định sẽ không giống như lần trước, không hề có lực hoàn thủ.
"Yo, ánh mắt hôm nay cũng không tệ."
Vương Lâm nhìn chằm chằm Diệp Cửu Thu, giống
như bỗng nhiên phát hiện Diệp Cửu Thu có gương mặt tốt.
Hắn cười hắc hắc hai tiếng: "Lần trước
cũng không nhìn kỹ ngươi, bằng không nhất định phải chiêu đãi ngươi một
cái."
Ánh mắt hắn nhìn thẳng, giống như có thể
liếm từng lớp quần áo Diệp Cửu Thu xuống.
Ghê tởm! Diệp Cửu Thu chán ghét không
thôi, không đợi Vương Lâm động thủ, kim lôi trúc kiếm của y liền từ trong túi trữ vật
bay ra, vèo một cái bắn tới mép cổ Vương Lâm, chỉ cần hơi nghiêng chút nữa đi về phía trước
là có thể cắt cái đầu này.
Vương Lâm nhất thời sơ suất với Diệp Cửu
Thu, lại không kịp phản ứng, thật sự bị y khống chế.
Mà lúc này, xung quanh bọn họ cũng bộc
phát ra một vòng than thở nghị luận.
“Đó
là Kim Lôi Trúc?”
“Pháp
bảo hoàng giai trung cấp!”
"Quả nhiên là vậy! Nhất định là Phong trưởng
lão luyện chế cho hắn!”
Trong lúc nhất thời tầm mắt mọi người đều
vô cùng nóng bỏng tập trung vào nơi này.
Vương Lâm cũng nghiêng mắt xuống, khi nhìn
thấy Kim Lôi Trúc Kiếm, càng đỏ mắt không thôi. Đây chính là pháp bảo! Pháp bảo
hoàng giai trung cấp! Có trời mới biết, mệnh thi của hắn hiện giờ còn chưa thể
thăng cấp lên Hoàng giai! Diệp Cửu Thu có đức hạnh gì, vào thánh địa không
nói, còn được bảo bối này!
Nếu Diệp Cửu Thu giống như Hà Sơn Kiến sư
huynh, Bạch Nhiên sư huynh, có mấy thứ này, hắn không còn lời nào để nói. Nhưng
Diệp Cửu Thu là người như thế nào?
Ngây thơ! Ngu ngốc! Không có thực lực! Hắn
không là gì ngoại trừ một lão tổ
tốt!
Cho nên hắn ghen tị đến mức muốn phát
điên!
Vương Lâm mặc kệ Kim Lôi Trúc Kiếm vẫn nằm
ngang bên cổ mình, đầu óc hắn giống như bị sung huyết, đỏ mắt trừng mắt nhìn Diệp
Cửu Thu.
"Ta không tin ngươi dám cắt xuống! Nếu ngươi tiếp tục, ta sẽ không bao
giờ tìm ngươi gây rắc rối một lần nào nữa!”
Diệp Cửu Thu ngơ ngác nhìn hắn, nếu thật sự
đi xuống rồi, Ngươi muốn tìm ta gây phiền toái cũng không tìm được chứ?
Vương Lâm nhếch miệng cười, nhìn, hắn liền
biết, đại thiếu gia này không dám đến thật.
Nhưng trong mắt hắn lại càng thêm thâm trầm
oán hận, xem, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, dựa vào cái
gì có tư cách đạt được nhiều thứ như vậy bọn họ cần phải liều mạng mới có thể đạt
được!
Vương Lâm hoàn toàn không để ý đến thanh
kiếm trúc trên cổ, trên mặt hắn cười, trong mắt hắn hận, từng bước từng bước
đi về phía Diệp Cửu Thu.