Đối với Diệp Cửu Thu mà nói, y đã bế quan năm năm, năm năm này chỉ là một cái búng tay, nhưng đối với Phong Ngọc Thư thì không phải vậy.
Thế nhưng Phong Ngọc Thư lúc này lại hành xử như thể khoảng cách năm năm không tồn tại, như thể Diệp Cửu Thu vừa mới rời đi tối hôm qua, hôm nay đã trở lại.
Có lẽ đây chỉ là bởi vì Phong Ngọc Thư vẫn luôn lãnh đạm, tâm tình không hiện ra, cho nên người ta không phân biệt được trước sau, nhưng phải nói, điều này khiến Diệp Cửu Thu yên tâm.
Đặc biệt là lúc Phong Ngọc Thư hỏi "Là tìm ngươi gây phiền phức?" Loại lời này đột nhiên làm y nhớ tới, trước khi tiến vào Linh Khư, Phong Ngọc Thư cũng cùng ngữ khí nói: "Có người ức hiếp ngươi, liền nhớ kỹ, sau này đi ra, chúng ta tìm kiếm từng người một", hắn coi đó là điều hiển nhiên để bao che khuyết điểm cho người của mình, đồng thời chứa đựng sự tự tin mạnh mẽ khiến trái tim y cảm thấy ấm áp.
Vì vậy, y tùy ý mình làm càn một phen, chui vào trong ngực sư phụ.
Coi như đã lâu không gặp, kìm lòng không được. Diệp Cửu Thu tự nhủ như vậy, chột dạ chờ sư phụ đẩy mình ra. Nhưng y chờ đợi được một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng mình, hơi cứng ngắc và do dự, nhưng niềm an ủi giáng xuống đó thực sự đã truyền đến trái tim y.
Sư phụ biết những gì y đã trải qua trong năm năm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT