"Trời đất không nhân từ, coi vạn vật như cỏ dại. Tế vạn
dân, trấn áp nơi đây, oán khí không tan, thiên địa không thay đổi.”
Diệp Cửu Thu trong
lúc hôn mê, có một thanh âm tang thương quanh quẩn bên tai y, lặp đi lặp lại
không ngớt, khiến lòng người trĩu nặng.
Thanh âm kia gần trong gang tấc, nặng nề lại to lớn, phảng
phất là do vô số thanh âm trùng hợp hội tụ mà thành, không cam lòng, phẫn nộ mà
cố chấp, tựa như là muốn dùng một lòng oán khí cùng hận ý, trấn áp nơi này.
Ai đang nói chuyện vậy?
Diệp Cửu Thu thần trí mơ hồ, trước mắt tựa như xuất hiện một
mảnh bầu trời đỏ như máu, không thấy nhật nguyệt. Y thấy dày đặc tu sĩ lơ lửng
trên không trung, thần sắc đều là buồn bã, giơ cao hai tay, đồng loạt bi thương
hô cái gì đó. Ánh mắt y đi xuống, nhìn thấy bình nguyên mênh mông vô bờ, trên
bình nguyên bày vô số thi thể, bụi cỏ màu xanh đã bị máu tươi nhuộm đỏ, màu đỏ
chói mắt kia kéo dài đến chân trời, nhìn thấy mà giật mình, phá lệ thảm thiết.
Có một cơn gió mạnh rít qua bình nguyên, thanh âm của chúng
tu sĩ tụ tập cùng một chỗ, hình thành thanh lãng thật lớn, thanh âm như tiếng
chuông đồng, như sấm sét, như thủy triều, cuồn cuộn bao trùm bình nguyên, phi
thẳng lên trời, khiến cho gió nổi lên.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, huyết sắc kia càng thêm nồng
đậm. Biển máu trên mặt đất cũng khô cạn, chuyển sang màu đen nặng nề.
Trời đất cộng lại một màu.
Ở trên bầu trời hoàn toàn u ám, không thấy một tia mặt trời,
trên mặt đất như nhiễm một màu đen, hàng vạn tu sĩ cùng nhau bùng nổ, như những
chùm sáng chói lòa, thắp sáng cả không gian trong chốc lát, và sau đó lại dập
tắt đi.
Hàng chục nghìn xác chết từ trên trời rơi xuống vùng đồng
bằng bên dưới.
Những thi thể này cùng với những thi thể ban đầu được đặt ở
đây chậm rãi chìm xuống mặt đất, không bao lâu sau, trên bình nguyên không thấy
một thi thể nào cả, chỉ còn lại một vùng đất màu đen bằng phẳng, nhìn không sót
một chút nào.
"Trời đất sinh
ra yêu vật, hủy cơ nghiệp ngàn đời Tàng Linh tông ta, tổn thất vạn mạng, thật
không công bằng!"
"Trời cao vô
tình, khiến tàng linh tông ta máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán. Bây giờ
chúng ta không cầu vãng sinh, chỉ cầu trấn áp nơi này! Oán hận không tiêu tan,
thế giới này cũng không thay đổi!”
Lời thề oan nghiệt
vang lên trong không gian tăm tối, ngày đêm vang vọng khắp nhân gian này.
"Đó là... Cái
gì?"
Diệp Cửu Thu ngây người chớp chớp mắt, lại phát hiện trước
mắt hết thảy đều trở về chỗ cũ. Dưới thân y là đất đai màu đen mềm mại, mà ánh
sáng bốn phía quanh y đã biến mất.
Y nhớ tới, vừa rồi Lôi Hải muốn cho Mục Thiên Khô Mộc một
kích mang tính hủy diệt, mà Diệp Cửu U...
“Cửu U!” Y đem ảo giác nhìn thấy trước mắt lúc trước hoàn
toàn vứt ở sau đầu, theo bản năng nhìn về phía Diệp Cửu U—— trên trời không có
một bóng người!
Y hốt hoảng đứng dậy, nhìn chung quanh, cách đó không xa
nhìn thấy nam nhân ngã xuống bùn, mái tóc dài đen nhánh phủ lên thân thể hắn,
đem người kín mít bao bọc.
“Cửu U!” Tim y đột
nhiên thắt lại, lập tức đứng dậy chạy về
phía bên kia.
Động tác này của y liền kéo theo vết thương lớn nhỏ trên
toàn thân, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt ập tới, khiến mắt y tối sầm vì đau,
ngã xuống đất. Vết thương ở phổi cũng bị ảnh hưởng, y há miệng, lại là một ngụm
máu đen nhánh phun ra.
Trong đầu choáng váng, tầm nhìn cũng mơ hồ, lỗ tai hình như
cũng nghe không rõ thanh âm bốn phía.
Lần này y bị thương nặng. Diệp Cửu Thu lấy ra mấy viên thuốc
chữa thương nuốt xuống, mấy viên thuốc này đều chỉ là đan dược chữa thương bình
thường, về phần trân quý hơn, tỷ như ban đầu y ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.