Diệp Cửu Thu đi tới chỗ tu luyện của Phong
Ngọc Thư.
Nơi này là đáy cốc, xung quanh đều là vách đá, rời xa trung tâm Âm
Thi Tông, chướng khí âm khí đều vô cùng mỏng manh, cũng không biết vì sao đường
đường là một trưởng lão, lại lựa chọn một nơi tu luyện "cằn cỗi" như
vậy. Phong Ngọc Thư ở trên vách núi đá khoét ra một bệ đá rộng lớn, trên đó xây dựng mấy
gian phòng trúc Mặc
Ngọc.
Diệp Cửu Thu đứng dưới vách đá, dùng linh
lực kích hoạt ngọc giác hắn
giao cho y.
Trên ngọc giác một đạo lưu quang hiện lên,
đánh vào một chỗ nào đó trên vách núi, ở trong hư không vô hình khơi dậy từng
trận gợn sóng. Thân thể Diệp Cửu Thu nhẹ nhàng bị kéo, không tự chủ được bay
lên cao, cuối cùng rơi xuống bệ đá.
Y nhìn xung quanh với đôi mắt ngạc nhiên. Bốn
phía xung quanh
phòng trúc,
có cỏ thơm rực rỡ, mùi hương thanh
nhã tập kích người, ở trong Âm Thi Tông màu sắc tối tăm có vẻ không hợp lắm.
Nhưng y thích nơi này.
Diệp Cửu Thu cân nhắc khả năng có nên chuyển tới nơi này ở
chung với sư phụ hay không. Nhưng
khi y đi vào một gian phòng
trúc, nhìn thấy Phong Ngọc Thư, vọng tưởng này
của y lặng lẽ lùi bước dưới khuôn mặt như băng tuyết của Phong Ngọc Thư.
Chắc chắn Phong Ngọc Thư sẽ không đáp ứng y. Diệp Cửu Thu vụng trộm
liếc nhìn thần sắc lãnh đạm hờ hững của sư phụ nhà mình, không cảm thấy sư phụ
có thể giống như người nhà y,
y làm nũng thì cái gì cũng đáp ứng.
Ánh mắt Phong Ngọc Thư rất trống trải, phản
chiếu ra thiên địa, nhưng lại
không phản
chiếu ra bóng người đứng trước mặt.
Hắn sẽ không để ý đến bất luận kẻ nào, bao
gồm cả đệ tử duy nhất của hắn.
Diệp Cửu Thu mẫn cảm ý thức được điểm này,
liền không dám ở trước mặt Phong Ngọc Thư tùy ý.
Y giống như là ở trước mặt tiên sinh dạy học ở gia tộc của y, cẩn thận thận trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sau khi gọi một tiếng sư phụ,
dưới ý bảo của Phong Ngọc Thư buông quan tài đen xuống, ngồi ở trên bồ đoàn.
Phong Ngọc Thư ngồi trên bồ đoàn đối diện y,
bên tay trái là quan tài bằng đồng của hắn, trên khắc hoa điểu trùng ngư, cảm
giác trang trọng cổ xưa kỳ dị áp qua âm khí dày đặc. Tựa như bản thân Phong Ngọc
Thư, không có nửa điểm hương vị ám trầm
của Âm Thi Tông. Trên vách tường phía sau treo một bức
tranh màu xanh thủy mặc, Diệp Cửu Thu không dám nhìn nhiều, ánh mắt nhoáng lên
một cái, mơ hồ là một bóng lưng mông lung, ở trong bối cảnh nhàn nhạt hắt mực
nhìn không rõ lắm.
Ánh mắt Diệp Cửu Thu nhanh chóng di chuyển
trong phòng, cuối cùng dừng lại trên vạt áo rủ xuống mặt đất của Phong Ngọc Thư.
Y nhìn chằm chằm chỗ kia, đem vấn đề trong
tu luyện gặp phải nói ra.
Phong Ngọc Thư nói rất ít, chỉ sau khi Diệp
Cửu Thu nói xong thì
chỉ điểm vài câu, hắn cơ hồ là không suy tư, nhưng lại là từng chữ từng chữ, lập
tức điểm ở chỗ mấu chốt, để Diệp Cửu Thu hiểu ra.
Không hổ là trưởng lão Kết Đan kỳ.
Diệp Cửu Thu cuối cùng cũng hiểu được mình
nhặt được bao nhiêu tiện nghi, cũng hiểu được người bên ngoài đối với y đỏ mắt
ghen tị đều có đạo lý.
Chỉ là một lần trả giải đáp vấn đề tu luyện, y về mặt tu luyện ít nhất có thể
tiết kiệm được nửa năm công phu đi đường vòng.
Cuối cùng, Diệp Cửu Thu hỏi đến quan tài
đen của mình.
"Sư phụ, ta hiện tại còn chưa có cách
nào thao túng cái quan tài đen này, mệnh thi cũng không thả ra được, có phải ta
có chỗ nào làm không đúng hay không?"
Y khiêm tốn thỉnh giáo ý kiến.
Phong Ngọc Thư thản nhiên nói: "Làm
cho ta xem.”
Diệp Cửu Thu gật gật đầu, vận chuyển linh
lực. Ở trong thức hải của y, có thể cảm nhận được rõ ràng có hai sợi dây vô
hình, một cái nối liền với
hắc quan tài, một cái nối liền mệnh thi trong quan tài. Bất kể là quan tài đen
hay là mệnh thi, đều giống như một bộ phận thân thể của y, có thể cảm nhận được,
làm cho y trong
tiềm thức cảm thấy có thể thao túng.
Chỉ là y muốn giơ tay lên, có thể nâng
lên. Nhưng quan tài đen cùng mệnh thi lại không, y cảm giác có thể tùy ý thao
túng, ý nghĩ truyền đến, lại không hiểu sao lại không có động tĩnh.
"Cảm giác được cái gì?" Phong Ngọc
Thư hỏi.
Diệp Cửu Thu đem cảm giác thành thật miêu
tả một lần.
Phong Ngọc Thư nghe xong, trầm mặc rũ mắt xuống,
lại lần đầu tiên suy tư trầm ngâm.
Diệp Cửu Thu nhất thời có chút khẩn
trương, chẳng lẽ vấn đề này tương đối nghiêm trọng?
Y nín thở im lặng chờ đợi, một tay vô ý thức vuốt ve quan tài
đen đặt ở bên cạnh, giống như như vậy có thể làm cho y tĩnh tâm lại.
Một lát sau, Phong Ngọc Thư mới mở miệng,
ngữ khí chậm rãi lại thận trọng. "Việc này, ngươi không thể nói lại với
người khác.”
"Vâng." Diệp Cửu Thu thành thật
đáp ứng trước, mới truy vấn lại, "Vì sao?”
"Pháp khí bình thường hoặc là pháp bảo,
chỉ cần luyện hóa, liền có thể tùy tâm thao túng sử dụng."
Phong Ngọc Thư nói "Nhưng có một loại
pháp bảo, hoặc là quá mức cường đại, hoặc là bản thân có linh, sau khi bị người
luyện hóa, vẫn cần thời gian dài tôi luyện uẩn dưỡng, cuối cùng mới có thể như
cánh tay sai khiến. Nhưng cũng có khả năng đến cuối cùng, tu sĩ không đạt được yêu cầu sử dụng của pháp
bảo, hoặc là hữu linh pháp bảo không đồng ý chủ sở hữu, pháp bảo vẫn như cũ
không cách nào sử dụng.”
Ánh mắt của hắn rơi xuống trên quan tài
đen của Diệp Cửu Thu.
"Thi thể của Âm Thi tông giống như
pháp bảo của các tu sĩ khác. Quan tài đen và thi thể của ngươi đến từ vạn mộ tràng.
Chúng rất trân quý cũng rất cường đại, ngươi cần phải quý trọng, tu luyện thật tốt, xứng đáng với hai loại
chí bảo này.”
Diệp Cửu Thu không tính là quá ngốc, nháy
mắt đã hiểu được lời Phong Ngọc Thư. Đây là nói quan tài đen và mệnh thi của y quá lợi hại, cho nên hiện
tại y mới không có cách nào thao túng?
Tâm tình lo lắng bất an của y bị xóa sạch,
khóe môi nhếch lên nụ cười nho nhỏ, nói như vậy, đây là chuyện tốt. Chỉ cần y
kiên nhẫn nuôi dưỡng mệnh thi của y, một ngày nào đó sẽ thu hoạch gấp bội.
Y hoàn toàn không để ý đến Phong Ngọc Thư có nói "đến cuối cùng,
pháp bảo vẫn như cũ không cách nào sử dụng".
Phong Ngọc Thư thấy thiếu niên không che
giấu được vui mừng,
trong nháy mắt ánh mắt trở
nên sáng ngời, lặp đi lặp lại một lần.
"Nhớ kỹ, việc này đối với ai cũng
không thể nói!”
Diệp Cửu Thu liên tục gật đầu.
“Ta
hiểu được, thất phu vô tội mang ngọc mắc
tội, đại ca đã dạy ta.”
"Thi khôi của ngươi tạm thời không có
cách nào dùng được, cái này cầm đi, đủ để ứng phó một hai."
Phong Ngọc Thư lấy ra một thanh trúc kiếm
màu xanh biếc, ánh mắt không dấu vết xẹt qua vết bùn đất dính trên y bào Diệp Cửu
Thu, ngữ khí lạnh nhạt.
"Ngươi còn nghi hoặc gì nữa?”
Diệp Cửu Thu lắc đầu, tự giác hiểu được sư phụ đang đuổi y đi.
"Tạ ơn sư phụ."
Y thật cẩn thận tiếp nhận thanh kiếm trúc,
cung kính đứng lên nói lời tạm biệt. Rất muốn ở lại đây, nhưng... y
lưu luyến nhìn lướt qua căn nhà trúc này, cuối cùng dưới ánh mắt không gợn sóng
của Phong Ngọc Thư rời khỏi.
Nhẹ nhàng đáp xuống đất, Diệp Cửu Thu ngẩng
đầu nhìn bệ đá, càng cảm thấy sư phụ nhà mình cùng Âm Thi Tông không hợp nhau.
Nếu như nói mọi người ở Âm Thi tông đều nhiễm khí tức u minh âm trầm,
như vậy Phong Ngọc Thư chính là núi cao nước chảy mây trắng xuất trần. Điểm
tương đồng duy nhất của bọn họ chính là đều không có nửa điểm nhân khí.
Phong Ngọc Thư cho dù mang theo quan tài,
cũng không giống trưởng lão Âm Thi tông.
Nhưng nếu để Diệp Cửu Thu chọn lại một lần
nữa, y vẫn sẽ chọn Phong Ngọc Thư làm sư phụ của y.
Diệp Cửu Thu nhìn kiếm trúc trong tay, tùy ý khoa
tay múa chân mấy tư thế, càng nhìn càng thích, so với thi khôi tốt hơn nhiều. Y
cõng quan tài đen chạy về chỗ ở của mình, khẩn cấp muốn luyện hóa kiếm trúc, thử một lần cảm giác thao túng pháp bảo.
Lúc trở lại chỗ ở, y nhìn thấy Bạch Nhiên đang
chờ ở ngoài cửa.
"Bạch sư huynh, ngươi có chuyện gì
tìm ta?"
Diệp Cửu Thu nghi hoặc, bọn họ lúc trước mới
vừa mới gặp mặt.
"Không có gì đặc biệt." Bạch
Nhiên mỉm cười nói
"Chỉ là Diệp sư đệ lần đầu tiên đi gặp
Phong trưởng lão, ta có chút lo
cho tình huống ngươi. Bất quá nhìn thần sắc hiện
tại của ngươi, Phong trưởng lão hẳn là đối xử với ngươi không tệ.”
Diệp Cửu Thu trong lòng hơi ấm áp.
"Bạch sư huynh không cần lo lắng, sư
phụ dạy ta rất nhiều. Nhìn kìa, thanh trúc kiếm này chính là sư phụ tặng ta. Y
lấy thanh trúc ra cho Bạch Nhiên xem.
Trúc kiếm giống như một dòng nước xanh
trong suốt, vào tay ôn nhuận nhẵn nhụi, làm cho người ta thấy mà vui mừng, vừa
nhìn đã biết là pháp bảo thượng hạng.
Bạch Nhiên mắt lộ ra kinh sắc. "Phong
trưởng lão lại tặng ngươi một kiện pháp bảo!”
Diệp Cửu Thu mờ mịt nhìn hắn, có gì không
đúng?
Bạch Nhiên thấy y đang mờ mịt, không khỏi buồn cười,
người chiếm được thứ tốt dĩ nhiên cái gì cũng không hiểu, chuyện này nếu truyền
ra ngoài, không biết bao nhiêu đồng môn sẽ tức giận.
Lúc này hắn mới mở miệng giải thích cho Diệp
Cửu Thu.
Tu Chân Giới không nhập giai pháp khí đều chỉ gọi
là pháp khí, pháp khí nhập giai mới có thể xưng là pháp bảo. Pháp bảo lại phân Thiên
Địa Huyền Hoàng tứ giai. Giống như thi khôi do đệ tử bình thường của Âm Thi
tông luyện chế, ban đầu đều chỉ là pháp khí không nhập giai, phải luyện chế nhiều
lần hồi lâu, mới có thể tiến giai thành thi khôi hoàng cấp sơ giai.
Nói cách khác, đệ tử Âm Thi Tông có hoàng
cấp sơ giai thi khôi chỉ có hơn trăm người.
Diệp Cửu Thu vào Thánh Địa chọn mệnh thi,
hiện giờ còn được một kiện pháp bảo hoàng giai trung cấp.
Bạch Nhiên cười khẽ, điều này làm cho người
ta đỏ mắt.
"Hơn nữa ngươi xem, trúc kiếm này hẳn
là do Kim Lôi Trúc luyện chế, Kim Lôi Trúc chí dương chí cương, vừa lúc khắc chế
thi khôi của Âm Thi tông ta.”
Bạch Nhiên cảm thán.
"Bên trong Âm Thi tông, cũng chỉ có Phong
trưởng lão mới có thể luyện chế vật này. ”
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Cái này..."
Bạch Nhiên chần chờ một chút, sau đó thấp
giọng, "Diệp sư đệ ngươi đại khái không biết, Phong trưởng lão hắn... Trước
đó, từng là đối thủ của Âm Thi tông ta, đệ tử thiên tài mà Thanh La Tông trọng
điểm bồi dưỡng. Thanh La Tông từng có nói, có Phong Ngọc Thư, Thanh La tông bọn
họ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tông môn nhất lưu của Tây đại lục, sánh ngang
với một cự tranh chính đạo như Nhất Kiếm tông.”
Diệp Cửu Thu kinh ngạc: "Vậy thì
sao?”
"Chuyện cụ thể ta cũng không rõ lắm."
Bạch Nhiên lắc đầu.
"Khi ta tiến vào tông môn, Phong trưởng
lão, không, khi đó hắn còn chưa kết
đan, chỉ là sư thúc Trúc Cơ kỳ, khi đó hắn đã ở đây. Hắn từ Thanh La tông đến
Âm Thi tông như thế nào, ta cũng chỉ nghe được chút lời đồn nhảm, vẫn là từ đệ
tử Bên Thanh La tông nghe được.”
"Họ sẽ nói chuyện với chúng ta?"
Diệp
Cửu Thu hỏi, Thanh La tông chẳng lẽ không phải là đối thủ của Âm Thi tông?
Bạch Nhiên châm chọc vểnh môi lên: "Có thể? Cái này tạm thời không
đề cập tới, Diệp sư đệ ngươi có thể biết, thi khôi của đại bộ phận đệ tử Âm Thi
Tông ta đều là từ đâu mà đến? ”
Diệp Cửu Thu dự cảm không ổn lắc đầu.
"Đều là săn bắt tới."
Bạch Nhiên khẽ nói nhỏ, lời nói ra lại làm
cho Diệp Cửu Thu da lưng tê dại.
“Âm
Thi Tông tiếp giáp với Thanh La Tông, muốn thi thể tươi mới luyện chế thi khôi, ưu tiên chính là đệ tử
Thanh La tông. Nói như thế nào, thi thể tu sĩ đều so với phàm nhân bình thường
tốt hơn.”
"Những đệ tử Thanh La tông kia nhìn
thấy chúng ta, ngẫu nhiên sẽ có người mắng to, nói thủ đoạn Âm Thi Tông ta hèn
hạ, mê hoặc Phong Ngọc Thư Phong sư thúc của bọn họ, nếu không, Thanh La tông sớm
muộn gì cũng sẽ dưới sự dẫn dắt của Phong sư thúc tiêu diệt Âm Thi Tông
ta."
Hắn mỉm cười nhìn gương mặt trắng bệch của
Diệp Cửu Thu, bộ dáng bỗng nhiên nhớ tới.
"Hai tháng nữa, đệ tử nội môn mới tới sẽ do một trưởng lão dẫn
đội ra ngoài săn bắt. Không biết Diệp sư đệ có muốn gia nhập hay không? Nói
không chừng có thể bắt được người hỏi tình huống của Phong trưởng lão.”
Diệp Cửu Thu nghe hắn nói, im lặng hồi
lâu, mới phản ứng lại lắc đầu, chỉ là cổ cứng ngắc giống như có thể phát ra
thanh âm kẽo kẹt.
Săn bắt? Cái xác tươi? Tham gia?
Đầu óc của y bị một loạt tin tức kích
thích choáng váng, cả người choáng váng, sau đó Bạch Nhiên cáo từ như thế nào y cũng
không nhớ rõ. Chờ
từ trong mắt chữ săn bắt rút
ra, y đã ngồi trên giường trong phòng hồi lâu, ngồi đến
hai chân tê dại.
Y ngước mắt lên, nhìn về phía bầu trời âm trầm
ngoài cửa sổ, đáy mắt che giấu không được kinh sợ cùng bất lực.
Y lần đầu tiên cảm nhận được, y gia nhập tông môn, là một
cái huyết tinh tàn khốc tông môn ma đạo.
Nơi này dọa người nhất, cũng không phải bản
thân thi khôi,
mà là toàn bộ tông môn đều luyện
chế thi khôi.
Hà Sơn kiến, Bạch Nhiên, sư phụ... Có phải
đều đã giết ai đó,
sau đó luyện chế thi khôi?
Mệnh thi của y, là bị ai giết? Bị ai luyện
chế thành thi khôi?
Sau này, y sẽ tự tay giết ai? Luyện chế
ai?
Ở đây... Thật là khủng khiếp!
Cúi đầu, dùng sức vùi khuôn mặt vào đầu gối,
Diệp Cửu Thu từ khi đi tới Âm Thi tông, lần đầu tiên mắt ướt đẫm.