Dưới
ánh trăng, có hai bàn tay đan vào nhau. Các ngón tay đều thon dài xinh đẹp,
nhưng phần trên thì ấm áp mềm mại, còn phần dưới thì lạnh cứng.
Là
sư phụ cùng Địch sư thúc sao?
Y
bước lại gần, khi nhìn thấy khuôn mặt của hai người, y kinh hãi toát mồ hôi
lạnh.
“A!"
Diệp
Cửu Thu đột nhiên từ trên giường lật người ngồi dậy, hai tay ôm lấy chăn bông,
một lúc lâu không lấy lại được tinh thần.
Y
còn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng nhìn thấy, một người dung mạo khôi ngô tuấn tú,
một người trên mặt hắc văn quấn quanh, gớm ghiếc quái dị. Rõ ràng chính là y
khi trưởng thành, cùng Diệp Cửu U sau khi tháo mặt nạ!
Trái
tim của y kịch liệt đập, trên lưng như trong mộng dày đặc một tầng mồ hôi lạnh,
lạnh thấu xương.
“Ngươi sao vậy?” Một giọng nói quen thuộc từ
bên cạnh truyền đến, trầm thấp bình tĩnh, luôn có thể vừa phải xoa dịu cảm xúc
của y.
Diệp
Cửu Thu bị thanh âm này gọi trở về hiện thực, y chậm rãi chớp mắt, chậm rãi thở
ra một hơi: “Thì ra là nằm mơ.”
Y
xuống giường, nói với Diệp Cửu U: “Cửu U, ta nói cho ngươi biết, ta mơ thấy sư
phụ…”
“Không phải mơ.” Diệp Cửu U đi tới bên giường,
giơ tay nhéo mặt y, mặt không chút thay đổi, “Là thật.”
Diệp
Cửu Thu đau đến tỉnh lại, cuối cùng hoàn toàn bước ra khỏi mộng cảnh còn sót
lại trong mộng.
Y
rốt cục nhớ lại chuyện tối hôm qua, không khỏi cảm thấy đau lòng: "Khi gặp
sư phụ, ta nên nói cái gì đây? Nói ta không quan tâm? Hay là cái gì cũng không
nhắc tới thì tốt hơn?"
Diệp
Cửu U thản nhiên nói: "Ngươi đi gặp hắn, gọi hắn là sư phụ, nhìn hắn thế
này là đủ rồi."
“Thật sao?” Diệp Cửu Thu suy nghĩ một chút,
mới đáp: “Không có việc gì!” Sư phụ, hắn có thể nhìn ra tâm tư của y, cho dù
muốn giả bộ, cũng không thể giả bộ ở trước mặt sư phụ đúng không?
Nhìn
sắc trời cũng không còn sớm, nghĩ chắc là Ma Long sẽ đến tìm mình, Diệp Cửu Thu
lập tức đi về phía phòng Phong Ngọc Thư.
Gõ
cửa, sau khi bước vào thấy Phong Ngọc Thư đã ngồi sẵn trên chiếc ghế gỗ trước
cửa sổ chờ y, cách hắn không xa là chiếc quan tài đồng cực lớn, nơi Địch sư
thúc đang nằm.
Diệp
Cửu Thu đột nhiên cảm thấy rất may mắn, bởi vì Cửu U khác với một thi khôi như
Địch sư thúc, hắn có tâm tư, tình cảm của chính mình, thường xuyên khiến bản
thân quên mất mình không phải là người. Hơn nữa Cửu U tuy không thể rời khỏi
quan tài, nhưng cũng có thể ở bên ngoài quan tài rất lâu, không giống như Địch
sư thúc ở lâu dưới ánh sáng ban ngày sẽ bị tổn thương, không thể bất cứ lúc nào
cũng có thể ở bên cạnh sư phụ.
Y
nhất thời ngẩn ra, một hồi lâu mới định thần lại, sao lại đem Cửu U và y, so
với Địch sư thúc và sư phụ, lắc đầu vội vàng cùng Phong Ngọc Thư chào hỏi.
Phong
Ngọc Thư yên lặng gật đầu, mời y ngồi xuống, chờ bước tiếp theo của y.
Đêm
qua Diệp Cửu Thu ở sau lưng hắn, hắn cũng biết, chỉ là hắn chưa bao giờ có ý
định cùng đồ đệ duy nhất giấu giếm chuyện của mình, có một số chuyện giấu giếm
lâu ngày sẽ biến xấu, tốt hơn là nê ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.