Sau khi Hà Sơn Kiến đi ra, mấy người tụ
tập lại với nhau, Diệp Cửu Thu cẩn thận hỏi xem có thể tham gia lễ Linh Khư
không.
Tuy rằng y nhất định phải đi, nhưng
dưới sự khống chế của Thiên Ma Cung, đối với bọn họ mà nói không khác gì hiểm
địa. Diệp Cửu Thu nghĩ, sư phụ và Hà sư huynh không cần vì chuyện riêng của y
mà đi cùng y mạo hiểm.
Nhưng không ngờ, không chỉ Phong Ngọc
Thư mà ngay cả Hà Sơn Kiến cũng đồng ý không chút do dự.
Diệp Cửu Thu kinh ngạc nhìn Hà Sơn
Kiến, sư phụ muốn đi cùng y cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Hà Sơn Kiến lại
đồng ý một cái... Trong mắt kinh ngạc biến thành ý cười, Hà sư huynh quả nhiên
mặt lạnh lòng nóng, bình thường dù có chướng mắt y như thế nào, nhưng thực tế
vẫn rất quan tâm y.
Hà Sơn Kiến sởn tóc gáy nhìn y, thầm
nghĩ lễ Linh Khư nhất định có rất nhiều tu sĩ tụ tập, hắn chỉ muốn kinh doanh
để kiếm Linh Thạch, có gì sai?
Sau đó Diệp Cửu Thu giới thiệu Diệp Cửu
U với hắn, nói hắn là người cứu y khỏi tay Thi Sát lão tổ, cho dù là nhẫn trữ
vật hay Đạo Điển, đều là nhờ Diệp Cửu U.
Chẳng lẽ là người này sao? Trong đầu Hà
Sơn Kiến, hình ảnh một trưởng lão có phong thái chính trực lập tức bị phá vỡ,
nhưng đối với Diệp Cửu U này, sao thoạt nhìn lại có chút quen thuộc?
Hắn dùng thần sắc kỳ quái nhìn Diệp Cửu
U mấy lần, tự hỏi vì sao bản thân lại cảm thấy người này đáng tin cậy?
Cuối cùng, hắn cho rằng tất cả những
điều này là do sức mạnh to lớn của đối thủ trong việc tiêu diệt Thi Sát lão tổ.
Trước khi đi, Phong Ngọc Thư lần lượt
dỡ bỏ cấm chế của biệt phủ, hỏi Diệp Cửu Thu có cần về nhà từ biệt không.
Diệp Cửu Thu lắc đầu, y đã từ biệt rồi,
hiện tại tốt nhất là lặng lẽ rời đi.
Phong Ngọc Thư cũng không ép buộc, khẽ
gật đầu, triệu hồi Trảm Ma kiếm, mang theo Diệp Cửu Thu, Diệp Cửu U, Hà Sơn
Kiến, xoay kiếm bay về phía tây bắc.
Hà Sơn Kiến có chút nghi hoặc nhìn Diệp
Cửu U, tự hỏi tại sao một người mạnh hơn Phong trưởng lão lại có gan để Phong
trưởng lão cho mình đi nhờ.
Nhưng Diệp Cửu U không quan tâm đến
hắn, hắn đứng sau lưng Diệp Cửu Thu, giống như Diệp Cửu Thu, nhìn kinh thành
dần xa, cho đến khi thành thị hoa lệ biến thành chấm nhỏ trong mắt không còn
thấy nữa, và họ cũng không nhìn lại.
Lần chia tay này, không biết khi nào sẽ gặp
lại.
Cho dù có lòng trở về, cũng có thể bị
đủ loại chuyện vấp phải bước chân, thân bất do kỷ.
Theo thân kiếm cao lên, bộ dáng mặt đất
cũng bị mây mù trắng xóa che khuất, những đám mây mù xung quanh giống như một
cõi thần tiên, quá trình này gần như trong nháy mắt, như thể kéo y ra khỏi thế
giới phàm trần, chặt đứt khí tức hồng trần trên người
y, khôi phục thuần túy thân phận tu sĩ, thanh lãnh, cô độc, so với phàm nhân
cao cao tại thượng.
Diệp Cửu Thu trong lòng thở dài, hơi
quay người lại, lại thấy Diệp Cửu U ở bên cạnh ngẩn người.
Y chớp chớp mắt, nghĩ đến mình còn có
Cửu U bên người, trong lòng bỗng nhiên nóng lên, lặng lẽ đi tới nắm tay Diệp
Cửu U, muốn bày tỏ lòng cảm kích chợt trào dâng trong lòng. Nhưng sau khi tay y
tới gần, liền quyết đoán phản bội ý nguyện của bản thân, đáng thương chỉ nắm
lấy tay áo người ta.
Diệp Cửu Thu trên mặt nóng lên, kỳ qu� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.