Diệp Cửu Thu không trốn tránh, mà đi
đến sảnh trước. Y nói với Ngụy Thanh Thanh chuyện quan trọng hiện tại, đồng
thời bày tỏ tiếc nuối không thể cùng nàng chơi đùa như trước đây.
Ngụy Thanh Thanh nghe nói y đi tìm Diệp
đại ca và Diệp nhị ca, lập tức giục y rời đi, trong mắt nàng hai huynh đệ Diệp
gia cũng là huynh đệ của nàng, nàng cũng sẽ lo lắng.
“Ta vừa nghe cha ta nói ngươi cũng đã bắt đầu
tu luyện, ta muốn ngươi kể cho ta nghe về thế giới đó.”
Ngụy Thanh Thanh nói: “Nhưng so với nó
mà nói, đến chỗ các huynh trưởng còn tốt hơn. Đem bọn họ trở về đi, rồi đến
tướng quân phủ cùng ta nói chuyện mấy ngày đêm.”
Diệp Cửu Thu không có đính chính với
nàng, y là ma tu. Y gật đầu xem như đáp ứng, thấy Ngụy Thanh Thanh xoay người
rời đi, y chợt nhớ tới cái gì đó, lại mở miệng gọi người ta lại.
"Thanh Thanh!"
“Còn có chuyện gì?” Ngụy Thanh Thanh quay đầu
nhìn y.
Diệp Cửu Thu mặt mày rối bời, nhịn hồi
lâu suýt nữa khiến Ngụy Thanh Thanh sốt ruột nên lắp ba lắp bắp, giọng điệu vô
cùng chân thành:
“Ta luôn coi ngươi như muội muội.”
“Cho nên?” Ngụy Thanh Thanh khó hiểu nhìn y,
đây không phải là rõ ràng sao?
"Cái kia. . . Ngụy tam thúc nói
ngươi cùng ta có một hôn ước từ nhỏ, hắn còn nói lần này trở về ngươi sẽ gả cho
ta, tốt nhất trước khi rời đi nên lưu lại huyết mạch cho Diệp gia."
Diệp Cửu Thu do dự một lát, ngượng
ngùng cụp mắt xuống, "Chuyện này... Ta không có tâm tư, có thể hay
không..."
"Chờ đã! Ngươi nghĩ rằng ta thích
ngươi? Muốn kết hôn với ngươi?"
Ngụy Thanh Thanh càng nghe càng thấy
không đúng, vội vàng ngăn cản.
Diệp Cửu Thu sửng sốt: “Không phải
sao?”
Y ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ mê
mang, hiển nhiên lời Ngụy tam thúc nói là “Khuê nữ nhà ta thích ngươi, khóc vì
ngươi đã lâu”.
“Nữ nhân nào lại thích nam tử đẹp hơn mình
chứ?”
Ngụy Thanh Thanh khinh bỉ trợn mắt nhìn
y, “Còn nữa, ngươi cảm thấy phụ thân ta sẽ gả ta cho ngươi sinh con, lại nhìn
ngươi bỏ lại chúng ta một mình đi xa? Nói không chừng sẽ không bao giờ quay
lại?"
Nàng đắc ý hếch cằm: "Lão đầu kia
sẽ không nỡ để ta chịu khổ!"
Diệp Cửu Thu hoàn toàn choáng váng, cảm
giác mình bị lừa.
Ngụy tam thúc đang thưởng trà trong phủ
tướng quân đột nhiên hắt xì một cái thật to, người này đã sớm quên lời mình
chọc ghẹo thiếu niên.
Ngụy Thanh Thanh cuối cùng cũng rời
khỏi, để lại một tấm lưng tiêu sái: "Diệp Cửu Thu ngươi bình thường động
não nhiều, đừng tự mình đa tình biết không? Lúc trước ta gặp ngươi, còn tưởng
rằng ngươi rốt cục thành thục một chút, kết quả ở phương diện tình cảm này vẫn
là phế như vậy."
Diệp Cửu Thu xấu hổ xoa xoa chóp mũi,
âm thầm gật đầu suy tư.
Sau khi Ngụy Thanh Thanh rời đi, y quay
đầu lại, nhìn Diệp Cửu U đang đi bên cạnh, trong lòng thở dài: “Nàng không
thích ta.” Lẽ ra y phải vui vẻ, nhưng y lại không vui được chút nào.
“Ta biết.” Thấy bộ dáng y héo úa, Diệp Cửu U
vô ý thức giật giật khóe môi, ngược lại là tự hỏi Diệp Cửu Thu không biết sao.
Hắn quên mất, có câu nói người trong cuộc u mê, còn có một câu là quan tâm thì
loạn..
Diệp Cửu Thu hôm qua đã hỏi Diệp Lăng,
đại ca và nhị ca gia nhập môn phái nào, nhưng Diệp Lăng chỉ cười khổ, nói bọn
họ cũng không nói cho hắn biết. Nếu hắn biết trước, tuyệt đối sẽ không đồng ý
hành vi lỗ mãng c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.