Diệp Cửu Thu dọc theo con đường nhỏ trở
lại dưới bóng cây, Hà Sơn Kiến vẫn ngồi ở chỗ đó, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thấy Diệp Cửu Thu
trở về, ánh mắt hắn ý vị không rõ liếc mắt một cái, biết rõ Diệp Cửu Thu nhất
định có chút thủ đoạn nhỏ, nhưng hắn không quan tâm lắm.
“Hà sư huynh, ngươi đang suy nghĩ cái
gì?”
Diệp Cửu Thu ngồi xuống bên cạnh hắn,
như không có chuyện gì xảy ra, cười nhạt hỏi: “Rất ít khi thấy bộ dáng sư huynh
ngẩn người.”
Hà Sơn Kiến nhướng mày, thì ra hắn nhìn
qua giống như đang ngẩn người? Hắn cười tự giễu, không biết vì sao, có lẽ đều
là "dư nghiệt" của Âm Thi Tông, lại cảm thấy tâm tư nói với Diệp Cửu
Thu cũng không tệ.
"Sư phụ ta đã chết."
Hà Sơn Kiến nói: "Tuy đều có sư
phụ, nhưng ta không may mắn bằng ngươi, có được sư phụ như Phong trưởng lão,
trong mắt hắn đệ tử chúng ta chẳng qua là vì hắn củng cố môn phái mà thôi. Chỉ
là con bài để hắn thượng vị, đặc biệt là ta, càng biểu hiện tốt, sau này hắn
càng có khả năng lên làm môn chủ, ta thậm chí mấy lần suýt chết dưới mệnh lệnh
của hắn."
Diệp Cửu Thu không ngờ Hà Sơn Kiến lại
nói như vậy với mình, trong lòng giật mình, sau đó nghiêm túc lắng nghe.
"Chúng ta không nói đến tình cảm
thầy trò gì với nhau, nhưng mà nếu ta chết trong tay người khác, ta nghĩ hắn
đại khái cũng sẽ giết người kia. Không phải báo thù cho ta, chỉ là bởi vì quân
cờ quan trọng nhất không còn."
Hà Sơn Kiến thở dài nói: "Ngược lại, ta
nghĩ nếu có bản lĩnh, ta nên báo thù cho hắn."
"Sư huynh có phải đang muốn báo
thù hay không?"
Hà Sơn Kiến bị y hỏi, hơi lấy lại bình
tĩnh, cho rằng mình thật sự đã nói lời này với thiếu gia, liền xua tay:
"Bây giờ nói điều này còn quá sớm."
“Sớm đề ra mục tiêu cũng không có gì
sai.” Diệp Cửu Thu híp mắt nghiêm túc nhìn hắn, “Bất luận Hà sư huynh đưa ra
quyết định gì, nếu có chỗ nào ta có thể giúp được, xin nhất định phải nói với
ta.”
Hà Sơn Kiến bị lời y nói làm cho ngượng
ngùng, quay mặt đi hừ lạnh: "Ta còn tưởng rằng ngươi lớn rồi còn ngây thơ
như vậy."
Diệp Cửu Thu cười cười, không đáp, có
lẽ sau này y sẽ thay đổi, nhưng hiện tại, y vẫn có một chút cố chấp, y không
muốn trở thành một người như Bạch Nhiên, mặc dù có lẽ một người như Bạch Nhiên
thì phù hợp với Tu Chân Giới lãnh đạm và tàn nhẫn này.
Lúc này Phong Ngọc Thư cũng từ trong
Thanh La Tông đi ra, hắn đi đến cạnh hai người, mũ trúc đội trên người bị gió
hất lên, lộ ra một mảng cằm nhỏ nhắn, nhẹ nhàng mím môi.
“Đi thôi” Hắn nói.
Diệp Cửu Thu đứng dậy, đột nhiên tim
đập lỡ nhịp.
Y đang về nhà...
Ý niệm này trong lòng y hiện lên, nhẹ
nhàn nhạt, chua chát lại đồng thời ấm áp, không để cảm giác này lưu lại trong
lòng.
Âm Thi Tô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.