Lưỡi kiếm lạnh như băng cắt qua da, đâm vào huyết nhục, lại
không cảm thấy đau. Chỉ cảm thấy thân kiếm chất liệu hàn thiết kia lạnh như
khối băng, lãnh ý xuyên thấu qua miệng vết thương khuếch tán khắp toàn thân,
đông lạnh đến thân thể y càng ngày càng cứng ngắc, thần trí càng ngày càng mơ
hồ.
Diệp Cửu Thu biết đây là ảo giác của y, y chỉ bị thương,
chảy quá nhiều máu, mới có thể như vậy.
Y không biết trên người hai người đối thủ đã xảy ra chuyện
gì, vì sao đột nhiên thực lực tăng vọt. Nhưng y biết bởi vì lúc trước y do dự
kéo dài, mới để cho mình lâm vào tình huống hiểm ác mệt mỏi ứng đối như vậy.
Dần dần, lãnh ý lại từ bên trong thân thể sinh ra, chảy ra
ngoài.
Diệp Cửu Thu bỗng nhiên có dự cảm, nếu cứ tiếp tục như vậy,
y sẽ chết ở chỗ này. Y nghĩ đến lúc này, nội tâm quỷ dị tĩnh như mặt hồ, gợn
sóng không hưng phấn.
Thương thế dần dần nặng, y dần dần không thể kịp thời né
tránh, rất nhanh bị một người đánh trúng vai, dưới chân lảo đảo, ngã sang một
bên. Mà một người khác nhanh chóng khi về phía trước, đoản kiếm trong tay như
độc xà thổ tín, vô cùng xụi xào đâm vào ngực y.
Vị trí đó là tâm mạch yếu hại. Diệp Cửu Thu nhìn thấy rõ
ràng, nhưng đã không thể né tránh.
Mũi kiếm đâm thủng vải áo, đâm vào da, máu thịt... Từng tấc
từng tấc đẩy vào trong.
Y sẽ chết như thế này sao?
Cánh chim tử vong chân thật hướng y bao phủ mà đến, vô cùng
áp sát.
Trong phút chốc, trái tim Diệp Cửu Thu siết chặt, giống như
có một bàn tay to hung hăng nắm chặt nó. Trong nháy mắt, y phảng phất nhìn thấy
người Diệp phủ luôn sủng nịch dung túng mình vô điều kiện, nhìn thấy một đám
bằng hữu luôn len lén xúc động mình làm chuyện xấu lại bị đại ca, nhị ca không
chút lưu tình giáo huấn, y thậm chí còn nhìn thấy bên trong Âm Thi tông từng
gương mặt lạnh lùng xa lạ, chồng lên nhau chiếm hết tầm nhìn.
Dương Hoành, Bạch Nhiên, Hà Sơn kiến, Phong Ngọc Thư...
Cuối cùng y nhìn thấy Diệp Cửu U.
Lúc mới gặp, Diệp Cửu U từ trong quan tài ngồi dậy vô cùng
cô đơn. Khi phong ấn Dương Hoành, Diệp Cửu U vô cùng tàn nhẫn âm u. Còn có lúc
nhìn y, trong mắt luôn u ám như vực sâu, phảng phất như Diệp Cửu U cất giấu vô
số bí mật.
Diệp Cửu Thu bỗng nhiên hiểu được, vì sao y kéo kéo đạp đạp,
chật vật chạy đoạn đường này. Vì sao y ở thời điểm trọng thương, vẫn như cũ nội
tâm bình tĩnh, không gợn sóng.
Bởi vì y biết Diệp Cửu U ở phía sau y, ở trong quan tài đen
y cõng.
Y không trông cậy vào Diệp Cửu U ra tay, lại một lòng ngóng
trông Diệp Cửu U nói cho y biết, làm như thế nào mới là chính xác. Hy vọng Diệp
Cửu U nói cho y biết lý do giết người.
Nhưng Diệp Cửu U cuối cùng không có đi ra.
Y không chiến đấu mà rút lại khiến hắn thất vọng sao? Trong
lúc mũi kiếm thẳng tắp cắt đứt tâm mạch, Diệp Cửu Thu bối rối mở to hai mắt.
Không, không đúng, trong quan tài đen đã không còn khí tức của Diệp Cửu U!
Y quay đầu như có cảm giác, dư quang thoáng nhìn thấy thân
ảnh gầy gò đứng trên đồi xa xa, người nọ tóc đen ngang đầu gối tung bay trong
gió, đưa lưng về phía ánh sáng, cả người chìm vào trong bóng tối, không thấy rõ
biểu tình.
Nhưng Diệp Cửu Thu lại có thể tưởng tượng được ánh mắt người
nọ lẳng lặng nhìn chăm chú vào y, khi thì hoảng hốt thất thần, khi thì thê
lương bi tịch, sẽ có đánh giá không kiên nhẫn, cũng sẽ có kỳ vọng cực nhỏ không
dễ phát hiện. Vô cùng phức tạp.
Người nọ đang nhìn, hiện tại trong mắt kia sẽ là thất vọng
sao? Hoặc là, trong đôi mắt kia đã không còn bóng dáng của y?
Trái tim kịch liệt nhảy lên một chút, trong lòng dâng lên
nỗi sợ hãi cùng không cam lòng thật lớn.
Một âm thanh âm vang vọng trong cơ thể: Ta không muốn chết!
Không thể chết!
Y không phải đã sớm quyết đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.