Sau đó, quen là tốt.
Diệp Cửu Thu cho rằng những lời này là ôn nhu an ủi, lại
phát hiện đây chỉ là Diệp Cửu U đơn thuần trình bày tương lai của y.
Quả nhiên là... quen là tốt. Diệp Cửu Thu hối hận ngày đó
sắc trời quá tối, khiến y không phát hiện khóe môi Diệp Cửu U nở một nụ cười ý
vị sâu xa, cho nên sau đó y chỉ có thể cầm trường kiếm, ưu thương đối mặt với
cuộc sống thảm thiết.
Diệp Cửu U đích xác đối với Vấn Thảo Cảnh tương đối quen
thuộc, y cực kỳ có mục đích mang theo Diệp Cửu Thu đi đến một đám ổ cũ chọn yêu
thú. Bắt đầu từ yêu thú cấp một nhỏ yếu, một đường khiêu chiến lên cấp hai.
Trong nhị giai cũng có mạnh có yếu, với tu vi của Diệp Cửu Thu, trước mắt chỉ
dừng lại ở yêu thú trung cấp nhị giai, trước mặt yêu thú cao cấp thậm chí còn
gần đại viên mãn cấp hai, y chỉ có thể thất bại.
Lần lượt nhiễm máu, sau đó không khỏe, cũng sau nhiều lần,
ngay cả cảm giác khó chịu cũng không còn nữa. Nói là thói quen, không bằng nói
là chết lặng.
Y đã không cần Diệp Cửu U dùng thủ đoạn ảnh hưởng thần trí
của y, cho dù là ở trạng thái thanh tỉnh, y cũng có thể không lảng tránh, tay
không run rẩy đâm ra Kim Lôi Trúc Kiếm. Tuy rằng nhìn thấy sinh mệnh điêu linh
ở dưới tay mình, quả thật còn có thể rung động, trong lòng có không đành lòng.
Nhưng y lại có thể chủ động áp chế loại không đành lòng này, dùng ánh mắt bình
tĩnh đi tìm, phán đoán nhược điểm trên thân thể yêu thú.
Nửa tháng sau, Diệp Cửu Thu lại nhìn lại, chợt cảm thấy mình
của nửa tháng trước vô cùng xa lạ.
Y ngẫu nhiên sẽ nhìn hai tay trắng trẻo của mình, trong lòng
bàn tay có một tầng vết chai mỏng manh do cầm kiếm, đây hình như là chứng nhân
cho sự trưởng thành trong suốt nửa tháng qua của y. Thân thể của y ở trong các
trận đánh lưu lại vết thương, bởi vì y tu luyện Âm Côi quyết duyên cớ, sớm đã
khép lại, không lưu lại nửa điểm dấu vết. Nếu không phải thân thể nhớ kỹ những
đau đớn kia, Diệp Cửu Thu có khi còn có thể hoảng hốt hoài nghi những trận
chiến kịch liệt kia có phải chỉ là mình vọng tưởng mà ra hay không.
Lúc này, bọn họ đang ở sâu trong Vấn Thảo Cảnh, ở dưới chân
núi cao. Vào ban đêm, bầu trời nhiều mây, mưa phùn rải rác.
Diệp Cửu Thu đang đánh với một con yêu thú tê tê nhị giai.
Tê tê có kích thước bằng bê con, thân thể hẹp dài, tứ chi
thô ngắn, bề mặt thân thể được bao phủ bởi vảy cứng rắn dày, nước mưa làm ướt
nó, càng có vẻ đen bóng. Nó ban đêm ra ngoài kiếm ăn, lại đụng phải đoàn người
Diệp Cửu U tìm tới cửa.
Nhưng cũng may, hai nhân loại khác làm cho nó cảm thấy đặc
biệt nguy hiểm chỉ đứng ở một bên bó tay bàng quan, cũng không nhúng tay vào.
Mà trước mặt này, nó đã cùng đối phương đánh qua mấy hiệp,
tuy rằng vẫn là tương đối khó giải quyết, nhưng nó lại có cơ hội đào thoát.
Diệp Cửu Thu nhìn chằm chằm yêu thú trước mắt, phòng ngự của
đối phương rất lợi hại, âm phong thuật đả thương thần hồn nhiều nhất chỉ có thể
làm cho động tác của nó chậm chạp một chút, trên lân giáp ngay cả một vết trắng
cũng không lưu lại được. Mà thi sát thuật y tu bởi vì xưa nay thu thập quá ít
độc vật, uy lực hoàn toàn không phát huy được. Kim Lôi Trúc Kiếm duy nhất có
thể phá phòng, sau khi gọt đi một khối thịt má của đối phương, đã bị đối phương
cảnh giác, không thể sử dụng chiêu này nữa.
Y âm thầm hạ quyết tâm, lần này sau khi hồi tông phải tu một
môn kiếm pháp, nếu không hoàn toàn ủy khuất trường kiếm sư phụ tặng y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.