Trên tế đàn, ngọn lửa to bằng hạt đậu dần dần thiêu rụi, sau đó dập tắt.
Ngàn vạn năm phong ấn để đổi lấy ánh sáng, lại ngay cả một khắc thời gian cũng không chống đỡ được.
Khi ngọn lửa tắt, có một cỗ lực lượng nhu hòa nâng mấy người Diệp Cửu Thu lên. Trong chớp mắt, bọn họ liền xuất hiện ở một bãi đất trống bên ngoài Ách Nan Cốc.
Bị đưa ra ngoài, hoặc là nói, là bị bài xích ra ngoài.
Cốc địa kia, cho dù không còn hiểm ác nữa, không cần gọi là Ách Nan cốc nữa, dù đẹp như chốn thần tiên nhưng bản chất bên trong vẫn ngăn cản người ngoài bước vào.
Đó là mộ địa ma vật nhất tộc, bi cũng hận cũng tốt, dù họ buồn bã hay hận thù, tuyệt vọng hay điên rồ, bướng bỉnh hay không cam lòng, đều là của bọn họ. Không liên quan gì đến con người. Bởi vì nhân loại mà bọn họ để ý, đã không còn ở trên đời này nữa.
Diệp Cửu Thu đứng trên bùn đất mềm mại, dưới chân có cỏ non xanh tươi chồi lên, sảng khoái dễ chịu. Y nhìn hai vách núi chọc thẳng lên trời, chắn ngang thung lũng phía sau, là một tư thế lạnh lùng cự tuyệt, không muốn người bên ngoài quấy rầy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT