Người đến nhiều rồi, huyện Mang Sơn là một thị trấn nhỏ không chứa được nhiều người như vậy, một số người bị thương không quá nặng còn có thể đi lại thì ở nhờ nhà nông.

Thôn họ Mục cách huyện Mang Sơn năm sáu km, không tính là xa, trong thôn cũng thường có người đến ở nhờ, nhà bọn họ cũng có một cán bộ từng đến.Trong huyện cảm thấy cách đưa thương binh đến mấy nhà dân xung quanh cũng được, lúc nhàn rỗi thì kêu gọi người trong thôn đi xây đường, đường xây xong rồi sau này đưa thương binh đến nhà nông càng thuận tiện hơn.

Tất cả mọi người đều đi xây đường, trong thôn chỉ còn lại thương binh và trẻ nhỏ, ngày hôm đó em gái và em hai trở về nhà, phát hiện ra trong nhà có thêm một người phụ nữ, em gái đứng ở cửa nghe được lời khủng khiếp gì đó, cảm thấy bọn họ là người xấu nên vội vàng lén chạy đi tìm người lớn.Nhưng bọn họ rất nhanh đã phát hiện được, trẻ con làm sao chạy nhanh bằng người lớn chứ nên em gái đẩy em hai mới năm tuổi vào bụi cỏ trốn còn cô ấy thì tự mình chạy lên núi.

Đợi em hai tìm thấy cha mẹ thì mọi người chạy qua đó phát hiện em gái ngã xuống sườn núi tắt thở rồi, người thương binh trong nhà đó cũng không còn thấy nữa.

Sau đó trong huyện vì lời xin lỗi này mà đưa cho nhà hai khoản tiền, một khoản là làm tang sự cho em gái, một khoản là khen thưởng em hai.Vương Xuân Linh nhỏ giọng nói: “Lúc đó tôi chỉ mới tám chín tuổi đã từng nghe nói qua nhà chú có một cô bé cỡ tuổi tôi nhưng sau đó thì không còn nghe nhắc đến nữa.”“Mấy người cứ cho là không biết gì hết đi.”Mục Kế Đông trầm mặc, đột nhiên anh hiểu được, ngày chia tài sản hôm đó cha mẹ tại sao lại đau thương như vậy rồi, ngay cả chú Giải Phóng bọn họ cũng nói ít hơn.“Tiền đã đưa rồi là đưa rồi, dù sao sau này còn có thể kiếm được, em không quan tâm.

Anh hai chị dâu bên đó, anh hai lén gian lận giở thủ đoạn, lòng dạ hẹp hòi, không tính là người đại gian đại ác nhưng sau này em sẽ không gọi anh ta là anh hai nữa.”“Em ba.”“Anh cả đừng nhắc nữa, cứ như vậy đi.” Anh em một nhà, cho dù tranh qua tranh lại ầm ĩ việc chia tài sản, còn có thể giết anh hay sao?Động tác của Mục Kế Đông rất nhanh, rất nhanh đã bố trí xong ngôi nhà mới rồi, lựa chọn buổi trưa lúc thời tiết nóng nhất ôm con gái chuyển nhà, Mục Quốc Trụ, Châu Khải bọn họ đều giúp đỡ vận chuyển hành lý.Chào đời được hơn mười ngày rồi, đây là lần đầu tiên ra khỏi nhà, Mục Thanh chớp chớp mắt thích nghi với ánh sáng bên ngoài, phát hiện bọn họ đang đi lên núi, lại đi lên thêm một đoạn nữa thì nhìn thấy nhà mới rồi, một ngôi nhà tranh hoàn toàn mới lạ.Đã từng là Mục đại tiểu thư tôn quý của Phủ Quốc Công đang lặng lẽ nhắm mắt lại.—-------Thóc trong ruộng nhà đã được thu xong rồi, mấy ngày sau lại bắt đầu thu hoạch bắp khô ở ruộng nương.

Mục Kế Đông bận bịu tranh công điểm, Lâm Ngọc ở nhà chăm con, nấu cơm, dọn dẹp sân trong nhà.Chuyển lên núi được ba bốn ngày rồi, tâm trạng của Lâm Ngọc vui sướng, vừa sờ mặt vừa trêu con gái đang ngủ trong rổ trúc: “Thanh Thanh à, mẹ phơi nắng một chậu nước cho con, đợi buổi chiều nước phơi nóng rồi tắm cho con được không nào?”Đúng vậy, từ sau khi sinh đến giờ cô bé chưa từng được tắm qua đàng hoàng.

Được đó!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play