Tần Bác Khâm đưa Giản Kiều về nhà riêng của mình mà tận tình chăm sóc mấy ngày liền sau đó. Tung tích của cô cũng được anh phong tỏa không cho một con kiến nào biết tới.
Hoắc Thẩm Dịch mấy ngày không ăn không ngủ tâm trí chỉ đặt vào việc tìm kiếm cô nhóc mà già đi trông thấy.
Dẫu vì đang mang thai sức khỏe lại yếu, cơ thể vốn thiếu chất dinh dưỡng từ lần đi Anh. Giản Kiều mới chưa tỉnh ngay sau đó được.
Nhưng có vẻ tình hình và da dẻ cũng có chút khởi sắc rồi. Giản Kiều từ từ hé mở đôi hàng mi, cô đảo mắt quanh phòng một lượt rồi cố gắng ngồi dậy.
"Cô tỉnh rồi?" Tần Bác Khâm bưng một bát canh gì đó đi từ ngoài cửa vào thì vừa hay gặp cảnh trên.
Anh nhanh chóng đỡ cô dựa lưng vào đầu giường. Giản Kiều nhìn thấy Tần Bác Khâm thì hoảng loạng không ít cô nhanh miệng đưa lưỡi lên tiếng "Tại sao anh lại ở đây, tôi đang ở đâu? Không phải tôi đang đi tham dự hôn lễ của Giản Trinh Trinh à?"
Không cần hỏi Giản Trinh Trinh là ai nhưng nghe cái họ cũng đủ để đoán ra mọi việc. Anh ta chỉ cười rồi nhẹ nhàng khuyên bảo cô uống hết bát canh ấm đang đặt trên bàn.
"Cô hôn mê tận hai ngày hai đêm rồi, tôi cũng đi dự tiệc nhưng lạ là thấy cô trôi nổi trên biển lớn. Còn chuyện tiếp theo thì chắc là cô biết rồi." Tần Bác Khâm nói.
Giản Kiều nhìn xuống người mình thì bất giác lo lắng, cô hỏi "Thế không lẽ là anh thay đồ cho tôi?"
"..." Chưa kịp nói thì một cô gái tuổi cũng chững chạc bước vào.
"Là tôi thay giúp cô, thiếu gia là đàn ông chưa vợ nên không tiện." Lyna lên tiếng giải thích tránh gây ra sự hiểu nhầm không đáng có giữa hai con người một nam một nữ kia.
Thở một hơi nhẹ nhõm, Giản Kiều lại nhớ đến Hoắc Thẩm Dịch. Cô lo cho anh hơn cả lo cho mình nên có ý định xuống giường đi tìm người đàn ông.
Tần Bác Khâm biết ý định của cô nên ra hiệu cho Lyna chuẩn bị xe, anh con người chuẩn bị đồ áo mới cho cô.
Trước khi ra ngoài còn không quên quay người lại buông vài lời "Cô mau lấy lại sức sống đi, Hoắc Thẩm Dịch mà nhìn thấy bộ dạng này của coi thì anh ta đau lòng chết mất."
………
Bên này, tại biệt thự riêng.
Choàng! Tiếng kêu khóc thảm thiết của mấy món đồ thủy tinh cứ thế vang lên trong căn phòng. Hoắc Thẩm Dịch tự nhốt mình rồi lạy đày đọa mọi thứ xung quanh đến khi mệt nhoài.
Bạch Kiến Sinh cũng không làm sao mà khuyên được cái tên điên này. Anh chỉ đành bỏ thuốc vào cơm rồi sai người bưng cho người anh em chí cốt kia lót dạ.
Nhưng cứ đưa là lại bị hất văng, không được nữa thì cứ để một góc cho ôi thiu.
"Thiếu gia, thiếu gia có cuộc gọi từ một người lạ. Cậu ta nói có tin tức của tiểu thư Giản Kiều." Tư Kim Chung hớt hải chạy đến ngoài của phòng của Hoắc Thẩm Dịch mà hét lớn.
Vừa nghe thấy cái tên của cô nhóc anh không kiềm được mà đá mạnh cửa, chốt khóa cũng được ra đi thanh thản.
"Tra địa chỉ, Quan Vũ lái xe đi." Hoắc Thẩm Dịch không cần chỉnh tranh gì cứ thế với đầu tóc bù xù, râu ria cũng dài hẳn.
Lỡ như gặp Giản Kiều cô không còn nhận ra anh thì phải làm sao?
Lại gặp nhau ở bãi biển hôm trước, Hoắc Thẩm Dịch cũng hàng vệ sĩ đứng chờ cái tên dám gọi điện cho anh báo tin Giản Kiều.
Một lúc sau một chiếc xe đen tiến tới, người bước xuống xe đúng là làm cho Hoắc Thẩm Dịch phải ngạc nhiên.
"Tần Bác Khâm?" Hoắc Thẩm Dịch thắc mắc.
Giản Kiều cũng từ từ bước ra khỏi chiếc xe đằng xa, vừa nhìn thấy cô anh như nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi cứ thế mà lao thẳng đến ôm chầm lấy người con gái vào lòng.
Hắn giữ cô trong vòng tay thật lâu rồi ồm ồm giọng "Là em thật sao?"
Giản Kiều vỗ về lấy người đàn ông, cô nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng to lớn. Không thể hiểu sao lại có một cảm giác yên tâm đến lạ.
"Mấy ngày rồi anh không tắm vậy? Người anh sắp bốc mùi đến nghìn km cũng ngửi thấy rồi đấy." Giản Kiều vẫn vậy, cô đã sắp ngạt thở khi bị anh giữ lấy ở vị thế như này một lúc cũng kha khá rồi.
Hoắc Thẩm Dịch cũng không ngờ cô nhóc trước mặt này lại láo đến thế, coi trời bằng vung à. Anh lo cho cô chết đi sống lại mà câu đầu tiên của cô lại không phải là hỏi han về sức khỏe hay cái gì đó có ích cả. Đổi lại là việc chê người anh bốc mùi.
Nếu thế thì anh cũng không ngại gì mà nói cho cô biết đáp án "Em không ở nhà thì tôi tắm làm gì, phải giữ mình chứ không mấy người phụ nữ kia cứ luôn mảy may dòm ngó người đang ông của em thì làm sao được."
Đúng là đậm chất tổng tài, anh đúng là quá bá đạo. Chẳng ai dám cãi hay nói lại anh nửa lời.
Giản Kiều ê chề chê cái sự tự luyến này, cô đẩy anh ra rồi quay mặt đi hướng khác "Nếu có ai mà dòm ngó đến anh trong cái bộ dạng này thì đúng là rước họa thay em. Em sẽ miễn phí ship rồi mang anh đến tận cửa cho bọn họ ấy chứ."
Bạch Kiến Sinh cười không thành tiếng, đúng là lần đầu có người dám nói với Hoắc Thẩm Dịch những lời như vậy. Và Giản Kiều có lẽ là người đầu tiên cũng như người cuối cùng trong đời tên đàn ông độc đoán kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT