"Cậu không lo dưỡng thương đi mà chạy đến làm gì?" Phù Đổng Trác Thiên đang ngồi trước sảnh lớn vừa liếc qua đã thấy hình bóng của Hoắc Thẩm Dịch.

Nhê nhấp ngụm trà ngon, vị thái tử kia cũng chưa đề cập gì đến việc Giản Kiều bị ngất cả thì Hoắc Thẩm Dịch đã hỏi rồi.

Anh gằn giọng "Người của tôi đâu?"

Phù Đổng Trác Thiên phẩy tay gọi cái người đàn ông đang hớt hải tìm vợ kia lại ngồi uống ly trà. Nhưng có vẻ anh ta vẫn nhất quyết không chịu nghe anh nên đành buông lời "Đang ở với mẹ tôi, cậu lo cho bản thân cậu trước đi rồi hẵng đi gặp cô nhóc đó."

Nể mặt, Hoắc Thẩm Dịch cũng nghe lời của thái tử mà đến ngồi cạnh hàn huyên đôi lời.

Giản Kiều lúc này cũng dần tĩnh lại, bác sĩ nói cô có có tin vui rồi lại vì mấy ngày thiếu chất dinh dưỡng nên mới bị ngất khi bị chuyện đó làm kinh hãi.

Trương Miễu Miễu kể lại việc cô có mang được hai tuần rồi nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm cho Giản Kiều thì cô liền có chút hoang mang.

Trước đó rõ là đang uống thuốc tránh thai mà, chỉ mới đây là cô suy nghĩ mãi mới dừng lại thôi. Không thể nào có nhanh như vậy được từ khi thuốc có vấn đề.

"Vui không, cậu và Hoắc Thẩm Dịch có con rồi thì hai người chắc chắn sẽ có tổ ấm sớm thôi." Trương Miễu Miễu còn vui hơn cả Giản Kiều, cô nhanh mồm nhanh miệng vừa cười vừa nói.

Còn Giản Kiều thì lại nói lại "Cậu giữ bí mật chuyện này cho tớ vài hôm đã, tớ muốn tự mình tạo cho anh ấy bất ngờ này."

Trương Miễu Miễu gật gà gật gù đồng ý, cô cũng không đến nỗi lắm chuyện rồi xen vào hôn nhân của người khác thái quá đâu.

Chờ được rút kim và truyền xong bình dinh dưỡng thì Trương Miễu Miễu liền đỡ cô đi xuống sảnh lớn.

Chitile nhìn thấy cô thì liền cho người chuẩn bị ít hoa quả, bà rất quý cô nhóc này nên bà muốn quan tâm cô nhiều hơn. Vì chỉ có hai đứa con trai mà không có đứa con gái nào nên thường chỉ có thể tâm sự với cô hầu nữ theo cạnh.

Hoắc Thẩm Dịch vừa thấy Giản Kiều thì đã không kiềm lại được mà chạy đến cạnh cô. Anh nhìn từ trên đầu xuống đến tận chân một lượt, rồi lại nhìn sắc thái nhợt nhạt này có phần đau xót.

"Không sao chứ?" Hoắc Thẩm Dịch nhẹ nhàng đặt tay lên tóc cô rồi hỏi han.

Giản Kiều lắc đầu rồi quay ngược lại hỏi anh "Em mới là người hỏi anh có sao không? Hai hôm nay anh đi đâu vậy?"

Người đàn ông lãng tránh câu hỏi của cô nhóc rồi chuyển qua chủ đề khác "Xin lỗi! Tại anh có việc nên mới gửi em ở chỗ của cái tên này, anh ta không làm khó em chứ?"

'Xin lỗi? Hoắc Thẩm Dịch vừa nói xin lỗi sao, chắc là anh ta không nói nhầm chứ?" Người nào người nấy hoang mang, nhãn cầu trương lên, mồm há hốc không tin nổi vài tai mình nữa.

Đến cả Phù Đổng Trác Thiên cũng hoàng cả ra, có lẽ đây là lần đầu sau hai mươi mấy năm làm bạn rồi anh mới được nghe cái tên này nói câu xin lỗi. Với lại người nhận câu này lại là một cô nhóc.

"Không sao, cũng chỉ là leo núi rồi xuống núi tính ra là được rèn luyện gân cốt còn hơn ngồi lì suốt trong nhà mãi." Giản Kiều nói ngắn gọn rồi bị Chitile đỡ đi.

Bà lại bắt đầu vui đua cùng hai cô gái kia rồi, Phù Đổng Trác Thiên thấy vậy cũng chỉ biết mở cửa miệng nói vài lời "Có vẻ mẹ tôi rất thích hai người này, cậu thấy sao?"

"Ừ, nhưng hết ngày mai là tôi về nước. Rảnh thì dẫn mẹ cậu đến biệt uyển của tôi chơi với cô ấy đi." Hoắc Thẩm Dịch lạnh lùng từ chối lời mời ở lại ẩn ý của thái tử.

……

Sau ngày hôm đó, Hoắc Thẩm Dịch đã dẫn Giản Kiều đi chơi hết một lượt tất cả mọi nơi thí vị nhất nước Anh.

Còn Bạch Kiến Sinh thì cứ mãi chạy theo sau Trương Miễu Miễu cả ngày chỉ vì để được chấp nhận lời xin lỗi. Haiz, anh phải thở dài rất nhiều vì rất bất lực và xử lý cô nhóc này thật sự rất khó nhằn.

"Không phải chứ, em tính giận đến khi nào?" Bạch Kiến Sinh than thở.

"...."

Trương Miễu Miễu không nói gì cứ thế bắt xe bên đường đi mất hút, giữa thành phố Anh lạ lẫm này cô cũng không biết nên đi đâu nữa. Người tài xế bỗng dưng hỏi "Tiểu thư muốn đi đâu đây?"

Suy nghĩ một lúc dài Trương Miễu Miễu lên tiếng "Bác à hay là bác đưa tôi đến một nơi nào đó nổi tiếng nhất ở đây đi, tôi không quen với địa hình và cũng là lần đầu đến nên có chút lạ lẫm ạ."

"Ừm, để tôi đưa cô đến chỗ này mặc dù có hơi bình thường nhưng có thể những người từ nơi khác đến như cô sẽ có cảm nhận riêng." Vị tài xế cả đoạn đường rất chu đáo, sự tận tình đúng là khác hẳn ở đất nước cô.

Bạch Kiến Sinh thì cứ lén lén lút lút cho người đi theo sau cô nhóc, cứ làm người ta lầm tưởng là bị theo dõi giữa đường.

Dừng trước cửa của một quán ăn đậm chất truyền thống, người tài xế dừng xe lại rồi mời Trương Miễu Miễu vào quán.

"Cảm ơn bác nhiều, cho con gửi tiền ạ." Trương Miễu Miễu cầm tờ một trăm tệ đưa cho vị tài xế kia một cách lịch sự.

Ông tính thối lại tiền thì cô liền ngăn cản và xem như là lời cảm ơn vì ông đã đưa cô đến một nơi có thể nói là vừa nhìn đã thích giữa nơi đất khách quê người này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play