Từ từ đi vào phòng của Hoắc Thẩm Dịch mà không một tiếng gõ cửa. Cứ tưởng là Bạch Kiến Sinh lại trốn chạy về người đàn ông liền mở miệng hăm dọa khiến Giản Trinh Trinh được phen hú hồn." Cút ra ngoài, không tôi sẽ vứt xác cậu vào chuồng hổ chơi với chúng nó đấy."
" Hoắc tổng, tạo sao anh lại nhẫn tâm đuổi người ta lại còn đòi vứt vào chuồng hổ nữa vậy. " Bước nhanh đến gần Hoắc Thẩm Dịch, Giản Trinh Trinh đưa tay quàng lên vai rồi dần dần đưa xuống yết hầu của người đàn ông giọng nũng nịu nói.
Hoắc Thẩm Dịch liền phát hiện ra đây không phải giọng của lão Bạch mà là giọng của phụ nữ, nhưng rõ ràng cả công ty đều được điều lệnh cấm phụ nữ vào phòng hắn cơ mà.
Hất mạnh bàn tay của Giản Trinh Trinh ra, Hoắc Thẩm Dịch xoay chiếc ghế lại, ánh mắt chết chóc cứ thế mà rơi lên người cô ta. Hắn không ngại mà lên tiếng " Cô thích chết? "
' Ánh mắt của Hoắc Thẩm Dịch làm mình có cái cảm giác rợn hết cả sóng lưng rồi. Hắn ta đúng như lời đồn ngoài kia, vừa lạnh lùng vừa làm người khác phải khiếp sợ khi đến gần. Nhưng mình lại thích rồi đó, mình không tin là không có được hắn. ' Một cái suy nghĩ táo bạo chạy ngang qua bộ não của người phụ nữ đa mưu.
" Anh thử xem sao? " Cô ta thật sự không sợ chết nữa rồi hay sao mà dám lên giọng thách thức Hoắc Thẩm Dịch. Chắc là ăn gan hùm rồi mới dám đến đây.
" Hừ, thú vị đấy! Cô chắc là Giản Trinh Trinh chị của Giản Kiều nhỉ? Tôi ghét nhất là người làm lãng phí thời gian của tôi. Có gì thì nói chứ đừng có mà dùng mấy cái trò ghê tởm, tầm thường như vừa nãy trước mắt tôi. "Hoắc Thẩm Dịch không nhanh không chậm, vắt chéo chân rồi thong thả buông lời cảnh cáo.
Giản Trinh Trinh nghe xong liền tức đến sôi máu, ghê tởm là ghê tởm như thế nào. Không phải hắn cũng là đàn ông sao cô ta lại tin rằng thịt dâng đến miệng rồi thì chẳng có con hổ nào không ăn. Phải thử mới biết được.
Thế rồi Giản Trinh Trinh kéo cao chiếc váy lên để lộ đôi chân thon dài trắng mịn màng. Quả thật nếu là tên đàn ông khác thì cô ta cũng không cần tốn nhiều chiêu trò như này rồi. Nhìn sắc mặt dần đen sì như đít nồi của Hoắc Thẩm Dịch, cô ta vẫn không ngần ngại mà ngồi lên chân của hắn.
" Bạch Kiến Sinh, cho người lôi cô ta vứt ra khỏi công ty cho tôi nhanh. " Hoắc Thẩm Dịch hét lớn khiến lão Bạch vừa trải qua kiếp nạn trở về nghe thấy là đã phát hiện ra có điều gì bất ổn.
Xử lý xong Giản Trinh Trinh hắn lại khẩn cấp gọi xe đưa Hoắc Thẩm Dịch về biệt thự.
…………
" Sao rồi, lão Hoắc không sao chứ Kì." Bạch Kiến Sinh hớt hoảng mà hỏi Lục Bắc Kì.
" Cậu ta không sao nữa rồi nhưng tôi thì có sao đó. Các cậu có biết tôi làm việc vất vả lắm không mà ăn rồi gây họa hả? Đúng thật hết nói nổi. " Lục Bắc Kì tháo cả chiếc găng tay lẫn khẩu trang ra mà chất vấn cả buổi.
Đúng lúc được nghỉ ngơi tầm ba mươi phút sau ca phẫu thuật u não ở bệnh viện thì lại bị mấy cái tên này đây làm khổ. Vừa là bác sĩ chính vừa là bác sĩ riêng đôi lúc cũng ức chế lắm nhưng mà không biết than với ai.
Trong lúc hai người đàn ông đang lên cơn với nhau thì Giản Kiều từ từ đi đến, nhẹ giọng hỏi. " Chào bác sĩ Lục, Hoắc Thẩm Dịch bị làm sao vậy? "
Ghé sát tai Bạch Kiến Sinh hỏi nhỏ " Cô bé này lại là ai vậy, không lẽ lão Hoắc bị dị ứng là do cô ấy chứ? "
" Cậu hỏi Giản Kiều à, lão Hoắc mới nhận nuôi đó. Bệnh của cậu ta là do cô cả của nhà họ Giản gây ra chứ không liên quan gì đến cô ấy đâu. Chứ cậu ta không hề hấn gì khi chạm vào Giản Kiều cả. "
Wtf. Lục Bắc Kì há hốc mồm mà ngơ ngác ngỡ ngàng, trên đời này lại có chuyện lạ thế cơ à. Bỗng anh ta lại nghĩ ra một kế sách vẹn toàn vừa chữ bệnh vừa tác hợp cho Hoắc Thẩm Dịch luôn.
" Hừm, lão Hoắc không sao. Cô bé à, chúng tôi có việc nên đi trước nhé. Nhờ cô chăm sóc cái tên họ Hoắc đó một đêm là được, mai tôi lại đến. " Nói rồi Lục Bắc Kì kéo áo Bạch Kiến Sinh nhanh chân chạy trốn, chỉ để lại Giản Kiều chưa load vấn đề.
Mở cửa phòng bước vào, nhìn Hoắc Thẩm Dịch nằm im bất động trên giường Giản Kiều không biết nói gì mà đi xuống lầu chuẩn bị nước ấm và khăn.
Cả đêm cô túc trực bên cạnh người đàn ông mà không một lời oán than. Chườm khăn lên trán cho Hoắc Thẩm Dịch rồi nhét cây nhiệt kế vào người hắn ta xong cô cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
……………
Giản Trinh Trinh sau khi bị vệ sĩ của Hoắc Thẩm Dịch vứt thẳng ra khỏi công ty, nhận lại là bao nhiều tiếng cười hả hê vào mặt cô ta liền về nhà mà la lối om sòm.
" Hoắc Thẩm Dịch là cái thứ gì chứ, nào nào để bố kiếm cho con tên đàn ông tốt hơn nha."
Giản Việt Bằng thấy con gái cưng của mình phải chịu ấm ức thì hết lời an ủi.
" Con không cần, Hoắc Thẩm Dịch phải là của con. Nếu không có được anh ấy thì con khống sống nữa đâu. " Nói rồi cô ta chạy lên phòng khóa trái cửa lại, mặc cho bao lời khuyên nhủ của bố mẹ.
Đấy là được nước lấn tới, Giản Trinh Trinh biết bố mẹ cô ta chiều mình nên mới như vậy đó. Ở ngoài cửa lo lắng Hà Liên Tuyết thấy vậy bắt đầu không ngừng càm nhàm, trách móc, đỗ hết lỗi lên đầu Giản Kiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT