" Sao Giản Kiều thay chiếc váy thôi mà cũng lâu như vậy chứ, cậu ấy đâu có ưa cái tính lề mề, chậm chạp này đâu." Trương Miễu Miễu nói nhỏ nhưng lại bị Lục Diễn Diễn nghe thấy được.
" Cô ta chắc là thử hết tất cả đồ trong phòng của cái cô minh tinh đó luôn quá. Con gái như cô ta thì cũng chỉ biết chăm chút vào đây bản thân thôi, chứ biết làm gì?" Chưa hiểu chuyện gì mà Lục Diễn Diễn đã nói một tràng đầy ngôn ngữ mỉa mai Giản Kiều.
Lục Bắc Kì ngồi bên cạnh mà còn cảm thấy tức thay thì hỏi xem Hoắc Thẩm Dịch có điên tiết không? " Lục Diễn Diễn em có thôi đi không? Giản Kiều không đến nổi thế đâu, cô ấy còn giản dị hơn cả em đó." Lục Bắc Kì quát thẳng vào mặt em gái mình.
" Tôi có câu tặng cô là biết thì thưa thì thốt mà không biết thì dựa cột mà nghe, hãy im lặng và đừng nên quan tâm đến chuyện không phải của mình. Không lại mang họa vào thân thì khổ." Trương Miễu Miễu nhìn Lục Diễn Diễn với vẻ đắc ý mà không ngại tặng cho cô em này một câu nói rất đắng.
Bạch Kiến Sinh cùng Cao Lãnh cũng phải khiếp cái tài ăn nói của cô, đứng cạnh nhưng chẳng dám hé miệng nói nửa lời. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt Hoắc Thẩm Dịch thì không ổn lắm. Hắn đứng dậy theo quán tính mà đi về hướng phòng Giản Kiều đang thay đồ.
Trương Miễu Miễu thấy vậy cũng chạy theo sau, mà Bạch Kiến Sinh thì vợ chạy anh đuổi theo nên tính ra là cả ba người cùng đi.
" Giản Kiều, cậu thay xong chưa vậy?" Cô bạn Trương gõ cửa mà lên tiếng hỏi. Nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy tiếng Giản Kiều phản hồi lại. Lo lắng mà vội vàng cầm tay khóa mở cửa, tìm hết một lượt trong phòng mà không thấy ai nên cả hết đều hoảng cả lên.
" Chia ra tìm đi." Bạch Kiến Sinh nói.
Hoắc Thẩm Dịch tự dưng có cảm giác bất an trong người, hắn nhanh chân mà tìm hết một lượt các phòng còn lại. Trương Miễu Miễu cũng chạy vạy khắp nơi tìm cô bạn của mình, còn Bạch Kiến Sinh thì chạy đi báo tin cho hội Cao Lãnh cùng Lục Bắc Kì.
Nhập cuộc cùng tìm vợ cho Hoắc Thẩm Dịch, Cao Lãnh dặn dò Lục Diễn Diễn cùng đi nhưng cô ta khăng khăng không chịu mà ở lại một mình. Tầm vài ba tiếng sau, cả hết họp mặt lại một chỗ mà nhìn vẻ mặt ai ai cũng đều là sự thất vọng khiến Hoắc Thẩm Dịch đen sì mặt lại như cái đít nồi.
Hoắc Thẩm Dịch cứ thế đấm mạnh lên bức tường cạnh bên, máu cứ thế mà chảy ra nhưng hắn mặc kệ rồi lại đi tìm Giản Kiều. Không biết từ lúc nào hắn lại bắt đầu lo lắng cho cô đến vậy nữa.
Đến một góc khuất, có một nhà kho đông lạnh nhưng lại cắm biển là cấm vào bên trong khi không được cho phép. Lúc đầu Hoắc Thẩm Dịch cũng đã không nghi ngờ gì mà rời đi nhưng được một lúc hắn lại như được linh tính mách bảo mà quay lại chỗ này.
Đứng trước cánh cửa đang đóng kín lại này hắn như cảm thấy có thứ gì đó lôi kéo hắn ấn nút mở cửa. Cánh cửa dần dần hé ra lỗ hỏng hắn đi vào rồi lên tiếng " Giản Kiều, cô có ở đây không?"
Nghe thấy có ai đó gọi mình nhưng lại vì lạnh quá mà cô không nói nên lời, cứ thế mà vói lấy thứ gì đó. Rồi một vài gói hàng rơi xuống sàn nhà, tiếng động vang lên khiến Hoắc Thẩm Dịch chú ý đến. Hắn từ từ mà đi đến chỗ này, chỉ cách một cái ngăn trước mặt nữa là hắn sẽ tìm thấy cô thôi.
……………
Quay về vài tiếng trước, sau khi Giản Kiều đi một mình đến phòng thay đồ thì gặp cái cô minh tinh Đại Nương kia cũng đi theo tới. Cô ta đứng ngoài cửa một lúc nhìn Giản Kiều rồi nở một nụ cười thâm hiểm.
Chờ cho Giản Kiều vừa đi ra, cô ta giả vờ như vừa đến mà lại mở lời xin lỗi lần nữa. " Cô có ưng ý mất bộ y phục này không, chờ tôi cho người xử lý sạch sẽ bộ váy đó rồi sẽ đích thân mang đến nhà trả rồi xin lỗi cô lần nữa được không?" Đại Nương tâm cơ nói, trong câu của cô ta có chứa một ẩn ý gì đó khiến một người thông minh như Giản Kiều liền nhận ra ngay.
Nhưng với bản tính cái gì xứng đáng cho qua thì cứ cho qua, không mưu cầu tính toán. Vì làm bạn còn tốt hơn là làm kẻ thù. Thế rồi Giản Kiều vui vẻ mà chấp nhận lời xin lỗi kia của Đại Nương.
" Không sao, tôi không để ý đâu có dịp thì để tôi mời cô đến nhà chơi." Câu nói khiến Đại Nương như được mùa, cuối cùng thì cô ta cũng đã được như ý nguyện rồi.
" Cô có muốn đi lấy chút ít hóa quả cùng tôi không? Tôi mời cô ăn mấy trái cây tôi thích nhất coi như tỏ lời xin lỗi đi." Đại Nương nhìn Giản Kiều với vẻ mặt van xin rất chân thành.
Không tiện từ chối nên Giản Kiều mới đi theo cô minh tinh kia đến kho đông lạnh nên mới có cái cảnh trên đó.
..............
Sau khi tìm thấy Giản Kiều, Hoắc Thẩm Dịch nhanh chóng bế cô ra khỏi cái nơi lạnh băng này. Anh cởi hết áo khoác của mình mặc lên người cô, nhưng Giản Kiều không ngừng rên rỉ " Lạnh...Hoắc Thẩm Dịch tôi...tôi lạnh lắm."
Hoắc Thẩm Dịch nghe thấy những lời này nhưng hắn không đáp lại mà chỉ tăng nhanh tốc độ để đưa Giản Kiều đến bệnh viện. Trương Miễu Miễu thấy Hoắc Thẩm Dịch dần tiến đến trên tay là Giản Kiều với vẻ mặt tái hết không còn hồng hào mà phát khóc.
Tất cả mọi người đều đi cùng Hoắc Thẩm Dịch, Lão Bạch cho người lái xe đưa Lão Hoắc cùng Giản Kiều đến bệnh viện. Còn Cao Lãnh, Lục Bắc Kì thì cùng bản thân và Trương Miễu Miễu lên chiếc xe sang của mình theo sau. Bây giờ chỉ còn Lục Diễn Diễn là đang ở bữa tiệc mà chưa biết chuyện gì xảy ra cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT