Bụng réo lên một tiếng, cô trợn mắt đến trước bàn nhỏ có mấy món ăn, Thẩm Kha Từ ngồi bên bàn, thấy cô tỉnh rồi liền nói: “Ăn cơm thôi.”
Lục An An thản nhiên ngồi xuống, dùng đũa nếm một miếng: “Ôi! Ngon quá!”
Mày Thẩm Kha Từ giãn ra.
Lục An An vừa ăn vừa thở dài: “Thẩm Kha Từ, sao cậu lại có thể biết nhiều như vậy, thật lợi hại!”
Một miếng thịt được nhét vào miệng, Lục An An cắn đũa trong tiềm thức.
Thẩm Kha Từ rút tay về.
Tim Lục An An đập thình thịch, suýt chút nữa đã quên nuốt xuống.
Khi cô tỉnh táo lại thì phát hiện vừa rồi cô được Thẩm Kha Từ đút ăn?
Đầu óc Lục An An bay bổng đến bốn phương tám hướng, tay chân luống cuống vùi đầu ăn cơm.
Bữa cơm này thật ngon a? Cô nghĩ.
Ăn xong, Lục An An phải về nhà, cô ở cạnh cửa ăn vạ không muốn rời đi.
Thấy cô như vậy, Thẩm Kha Từ cười khẽ: “Thế nào? Cậu muốn ngủ tại đây sao? Nhưng mà tiếc quá giường của tôi không có thừa chỗ cho cậu nằm đâu.”
“A.” Lỗ tai Lục An An ửng hồng, “Ai nói mình muốn ngủ ở đây!”
Nhìn ánh mắt cười như không cười của Thẩm Kha Từ, Lục An An cảm thấy cô phải đứng lên đấu tranh, không thể lúc nào cũng bị Thẩm Kha Từ dắt mũi, cô mỉm cười bước tới trước mặt anh: “Được.”
Thẩm Kha Từ sững sờ.
Lục An An bất đắc dĩ nói: “Đêm nay tôi ngủ ở chỗ này, thế nào?”
Thẩm Kha Từ lùi lại một bước, nhìn sang chỗ khác, lắp bắp nói: “Không tốt lắm đâu.”
Nhìn thấy anh như vậy, tâm tình Lục An An trở nên tốt hẳn lên: “Không đùa với cậu nữa, tôi về đây.”
Sống lưng cứng ngắc của Thẩm Kha Từ dần thả lỏng, anh thở phào nhẹ nhõm.
Lục An An đi ra ngoài vài bước rồi lùi lại, trịnh trọng nói: “Nhớ khóa cửa.”
“Con trai cũng nên chú ý an toàn.”
–
Thẩm Kha Từ mơ mơ màng màng đi vào một giấc mơ.
Trong mơ, Đỗ Vân ngồi trên sô pha bụm mặt khóc, “Tiểu Từ, hôm nay cha dượng của con lại đánh mẹ.”
Trước mặt Đỗ Vân là một người đàn ông trẻ tuổi.
Ánh mắt thiếu niên hung ác, cầm bình rượu cạn trên bàn định đi về phía Lý Đại Trung, nhưng lại bị Đỗ Vân ngăn lại: “Tiểu Từ đừng đánh trả, mẹ xin con đấy, đừng đánh trả! “
Thiếu niên không thể tin được: “Mẹ?”
Đỗ Vân nức nở khóc.
Thiếu niên: “Ly hôn, tại sao mẹ không ly hôn với ông ta?”
“Mẹ không thể ly hôn, mẹ không thể ly hôn!” Đỗ Vân khóc, “Mẹ chỉ muốn có một gia đình trọn vẹn, nếu không có chồng... mẹ sẽ bị người ta chế giễu!”
Thẩm Kha Từ không thể hiểu kịp được mà chỉ biết trợn mắt, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, từng hạt mồ hôi nhỏ từ trên trán rơi xuống gối, lấm tấm một mảng nước, anh hít thở từng ngụm từng ngụm.
Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã rạng sáng.
Anh khó nhọc ngồi dậy, đi tắm rửa cho đầu óc tỉnh táo.
Sau đó ngơ ngác ngồi trên giường.
Điện thoại rung lên, anh bấm vào thì thấy có một quảng cáo.
[Cuộc thi Tin học toàn quốc: Giải thưởng một triệu tệ sẽ về tay ai? 】
Thẩm Kha Từ nhìn sát vào điện thoại.
“Tiền thưởng, một triệu tệ.”
–
Không lâu sau đó ngày trở lại trường học cũng đã đến, cả kì nghỉ đông Lục An An bị Hạ Tri Khinh ép buộc học tập, kết quả kì thi thử không hề bị thụt lùi.
Nếu cô có cái đuôi chắc giờ đã vểnh lên tận trời: “Mẹ mình mà biết chắc chắn mình sẽ được khen thưởng”.
“Ha, mẹ mình sẽ mắng mình chết mất, giải nhì cuộc thi tiếng Anh không lấy được, giải ba chỉ có 300 tệ.” Hứa Chi nằm trên bàn than thở một cách chua chát, “Aiya, mình thật muốn sa đọa.”
“Buổi chiều đến hiệu sách mua một ít tài liệu học tập đi.” Trình Dụ đề nghị.
“Mình đi nữa!” Hứa Chi giơ tay lên.
“Là ai vừa rồi còn nói muốn bản thân sa đọa.” Lục An An nói.
Hứa Chi: “Có tài liệu mới mà, làm sao có thể ngăn cản được mình chứ!”
“Hahahahaha.”
Chương trình kì 1 cao trung đã học xong rồi, học kì này bắt đầu tiến vào giai đoạn ôn thi đại học.
Không khí lớp học trở nên căng thẳng, Lục An An cũng bắt đầu nhận ra sự tàn khốc của kỳ thi tuyển sinh đại học, lần đầu tiên cô muốn nỗ lực vì tương lai của mình nên cũng cắn răng ôn tập cùng giáo viên.
Tất nhiên, ngày cuối tuần cô sẽ đến nhà Thẩm Kha Từ học thêm.
“Kỳ thi thử tuần sau, không biết lần thì này thứ hạng của mình có cải thiện hơn không?!” Lục An An gặm táo nói.
Thẩm Kha Từ chữa bài kiểm tra của cô: “Không cần lo lắng, cậu đứng vị trí ở giữa lớp cũng thành vấn đề.”
“Như vậy thì tốt quá!” Lục An An nói.
Đột nhiên Thẩm Kha Từ nhéo nhéo mặt của cô: “Sao cậu lại gầy như vậy?”
“Có sao?” Lục An An sờ sờ, cằm nhọn hơn trước kia, “Có lẽ gần đây cứ học mãi lại còn ăn ít hơn một chút.”.