Trước cổng trường đại học Tân hoa, lúc này đang vào giờ tan lớp, từng nhóm sinh viên đi ra rất đông. Bên kia đường phía đối diện, một chiếc xe rất sang trọng đang đỗ ở đó khiến người qua lại đều tò mò chú ý.
Đại học Tân Hoa là một trường thuộc top đầu. Nổi tiếng không chỉ vì thành tích học tập của sinh viên cùng dàn giảng viên chất lượng, hay quy mô rộng lớn của nó. Mà còn vì nơi đây có rất nhiều con nhà giàu theo học. Trong trường cũng không thiếu những chiếc xe đắt tiền lại thời thượng của các sinh viên là cậu ấm cô chiêu.
Thế nhưng chiếc xe sang trọng kia lại không giống thế. Cả thành phố Tân An lớn như vậy, cũng có nhiều gia tộc giàu có là thế, nhưng cũng chỉ có một chiếc này mà thôi.
Người chơi xe biết nhìn hàng đều có thể đoán được người ngồi bên trong hẳn là một nhân vật lớn.
Còn người đã biết rõ đến chiếc xe này liền có thể đoán được chủ nhân bên trong đó là Chu Tử Hòa, Tổng giám của tập đoàn Minh Hạ.
Nhắc đến Chu Tử Hòa, trong giới kinh doanh không ai không biết tới. Còn rất trẻ tuổi, hai năm trước hắn đi du học từ nước M trở về. Sau đó tiến vào tập đoàn của gia tộc, bằng sự tài giỏi trong việc điều hành đã đưa tập đoàn vốn đã rất lớn mạnh lại đi lên thêm một tầng cao nữa.
Hắn từ một cậu ấm vẫn luôn kín tiếng trở thành một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới thượng lưu. Hắn còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn trên thương trường vô cùng dứt khoát lại tàn nhẫn, còn hơn cả cha hắn trước kia khiến không ai không nể phục. Chỉ hai năm ngắn ngủi đã xây dựng được danh tiếng cùng uy tín của bản thân.
Từ Tâm Di lúc này đang đứng đợi tại trạm xe buýt, cô nghe lời bàn tán xung quanh cũng hướng mắt nhìn theo đám người.
Đột nhiên sau lưng cô xuất hiện một thân ảnh cao lớn. Người tới chính là Hạ Nguyên. Hắn tiến lên đứng cạnh cô, mở miệng bắt chuyện.
- Cậu cũng biết chiếc xe đó sao?
Từ Tâm Di quay đầu nhìn lại, Hạ Nguyên thấy cô có vẻ tò mò liền nói tiếp.
- Người ngồi trong xe hẳn là Chu Tử Hòa, Tổng giám của tập đoàn Hoa Hạ, hắn là hôn phu của Giang Yến Dung. Cậu chưa biết Giang Yến Dung nhỉ, cậu ta là thiên kim của Giang gia ở Ninh Bắc. Vừa rồi trong lớp không phải hai người còn nhìn nhau sao. Nhìn xem, cậu ta đã tiến về phía chiếc xe đó rồi kìa.
Từ Tâm Di nghe xong quay đầu nhìn về phía chiếc xe sang trọng kia. Thấy một cô gái xinh đẹp mảnh mai, đúng là người vừa rồi đã nhìn chằm chằm vào cô trong lớp. Hạ Nguyên bên cạnh lại lên tiếng.
- Tính ra cậu và cậu ta cũng có nét giống nhau, nhưng cũng không giống lắm. Cậu vẫn xinh đẹp hơn cậu ta nhiều.
Nói xong Hạ Nguyên quay sang cúi xuống nhìn Từ Tâm Di. Hắn rất cao, Từ Tâm Di cũng chỉ đứng đến vai hắn mà thôi.
Nụ cười nửa miệng rất đểu giả trên mặt hắn lại có lực sát thương cực lớn.
Từ Tâm Di nhìn dáng vẻ đểu cáng này của Hạ Nguyên đột nhiên quay người tiến sát lại, mặt ngẩng lên đối diện cùng ánh mắt trêu chọc của hắn. Giữa hai người chỉ còn lại một khoảng cách rất nhỏ.
Hạ Nguyên bị hành động liều lĩnh này của cô làm cho bất ngờ, nụ cười cũng có chút cứng lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Tâm Di đột nhiên phóng đại trong mắt hắn, hắn còn có thể thấy được từng sợi lông tơ trên làn da trắng không tỳ vết của cô. Còn cả hơi thở như có như không lướt qua chóp mũi của hắn. Đôi mắt vừa sâu vừa to nhìn lại hắn một cách trắng trợn.
Cô không có dáng vẻ ngại ngùng của những cô cái khác khi nhìn thấy hắn. Khoảnh cách đã rất gần, tim Hạ Nguyên đập thình thịch như sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
- Chẳng phải cậu cũng rất xinh đẹp đó sao?
Một giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ sự bối rối của Hạ Nguyên.
Hắn cảm giác bản thân đang bị chọc ghẹo, nhưng lại không thể tức giận. Khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, môi hồng run run như muốn nói gì đó. Sau cùng lại không thể thốt ra một lời liền hừ một tiếng quay người nhanh chóng rời đi.
Từ Tâm Di đứng tại chỗ nhếch miệng cười khẩy. Cô không muốn để ý xung quanh nữa, liền lấy từ balo ra chiếc tai nghe quen thuộc.
Bên này, Hạ Nguyên vừa đi vừa tức giận. Hắn nghĩ ngày hôm nay có lẽ hắn đã gặp ma rồi, gặp Từ Tâm Di chỉ trong một ngày mà hắn đã có cảm giác xấu hổ cùng bối rối nhiều nhất trong suốt mười chín năm hắn sống trên đời cộng lại.
Đến bên cạnh chiếc Lamborghini quen thuộc, hắn bực bội đi vào rồi nhanh chóng lao vút đi.
Giang Yến Dung, người mà Hạ Nguyên nhắc đến lúc này đã ngồi lên chiếc xe sang trọng kia trong sự hâm mộ cùng ganh tị của người xung quanh.
Vừa tiến vào ánh mắt liền hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên xe. Anh đang cầm trên tay tập tài liệu, ngồi vắt chéo chân rất nhàn nhã, tầm mắt chăm chú nhìn về một phía. Giang Yến Dung đi vào vừa lúc anh quay lại.
Cô đúng lúc bắt gặp khoảnh khắc này cũng tò mò theo hướng đó nhìn lại. Đột nhiên trong mắt cô hiện lên một tia sợ hãi, nhưng sau đó đã được giấu đi rất nhanh.
- Anh Tử Hòa, anh cũng thấy cậu ấy xinh đẹp sao?
Chu Tử Hòa khó hiểu nhìn sang. Giang Yến Dung cười nói tiếp.
- Cậu ấy là Từ Tâm Di, hôm nay vừa đến nhận lớp. Mọi người đều nói cậu ấy sẽ trở thành hoa khôi của trường đó. Chỉ là có vẻ như cậu ấy rất thích ngủ.
Giang Yến Dung nói xong câu cuối liền chu môi đáng yêu, Chu Tử Hòa nhìn cô mỉm cười.
- Anh chỉ thấy cô gái đó rất giống em thôi.
Giang Yến Dung cười ngượng ngùng.
- Lại trêu em rồi, em vừa khen người ta xinh đẹp, anh lại nói người ta giống em. Khác nào em tự nói mình xinh đẹp đâu.
Chu Tử Hòa nghe cô nhõng nhẽo cũng chỉ cười, anh không nói thêm gì nữa mà cúi đầu xem tài liệu.
Giang Yến Dung biết anh rất nhiều việc, hôm nay đến đón cô cũng chỉ tiện đường mà thôi, liền biết điều không lên tiếng nữa. Chỉ là bàn tay dưới làn váy lại lần nữa nắm chặt.
Chiếc xe lăn bánh tiến về phía trước. Hai mắt Giang Yến Dung không tự chủ được mà nhìn vào kính chiếu hậu. Lúc này Từ Tâm Di vừa lúc bước lên xe buýt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT