Hôm nay Tô Ánh Hoan có cuộc hẹn với một người bạn, tiện thể đón Tử yên về nhà chơi vài hôm.
Đến quán cà phê chưa kịp hỏi bạn ngồi đâu, phục vụ đã tiến đến dẫn đường cho bà.
- Ánh Hoan đến rồi sao.
- Phương Lâm lâu rồi không gặp, dạo này chồng bà sao rồi.
- Cũng tốt hơn rồi, nhờ có người sơ cứu nên biến chứng không nặng lắm.
- Vậy thì tốt quá, kể mình nghe chuyện đi nào, mấy hôm trước thấy cậu bận quá mình không tiện ở lại tâm sự với cậu.
- Được, lần đó tài xế của chồng mình xin nghỉ nên chồng mình đòi tự lái, trên đường đi thì gặp tai nạn. Cũng may là lúc sự cố xảy ra có một cô bé chạy ra sơ cứu cho chồng mình nên biến chứng cũng đỡ hơn.
- Thật may quá, cô bé đó thật tốt bụng. Cậu tìm được cô bé đó chưa.
- Mình tìm được rồi. Mấy hôm trước mình cũng vừa gặp con bé để cảm ơn, rất xinh xắn lễ phép.
- Đúng rồi, lâu rồi mình chưa gặp con trai cậu, chắc cũng phải khi thằng bé 4 tuổi nhỉ.
- Haizz, cái thằng nhóc thối đó lúc nào cũng làm mình lo lắng hết. Tiểu Thiên nhà cậu thì lập gia đình rồi còn nó thì chả chịu để ý đến con gái nhà người ta.
- Mình vẫn còn một đứa cháu gái, mình cũng chăm sóc con bé từ nhỏ, con bé giờ đang là sinh viên năm 2 đại học rồi, rất dễ thương. Để mình cho cậu xem ảnh.
Tô Ánh Hoan lấy một tấm hình Hạ Tử Yên mặc chiếc váy trắng ôm một chú cún nhỏ, dưới nắng nhìn giống như một thiên thần nhỏ đang chơi đùa vậy.
- Xinh quá, nhưng đây là cô bé mình đã kể với cậu, thật trùng hợp quá.
- Vậy sao, con bé rất giỏi đúng không, ngoan ngoãn hiểu chuyện chưa bao giờ làm ai lo lắng cả.
- Mình có một ý kiến, cậu có thể làm mai cho con trai mình được không.
- Chuyện này, mình cũng muốn con bé có một gia đình chồng tốt, nhưng sợ con bé không chịu, với lại con bé cũng đang đi học, mình sợ ảnh hưởng đến việc học của con bé.
- Vậy cậu thử hỏi con bé xem sao.
Ngồi bàn chuyện một hồi cũng đến giờ đón Tiểu Yên, Tô Ánh Hoan tạm biệt người bạn của mình rồi ra về.
- Yên Yên, đến đây.
Hạ Tử Yên thấy dì đến đón thì cười tươi như hoa chạy đến.
- Dì ơi, sao hôm nay dì lại đến con thế.
- Còn không phải nhớ con sao. Hôm nay về Lục gia ngủ nha con, mai là sinh nhật anh Thiên rồi.
- Dạ, đi thôi di ơi.
Ngồi trên xe, Tô Ánh Hoan mãi mới có thể mở lời hỏi Tử Yên về chuyện xem mắt:
- Yên Yên, con có đối tượng nào chưa.
Hạ Tử Yên có hơi bất ngờ trước câu hỏi của Tô Ánh Hoan, chần chừ rồi mới trả lời:
- Con… con chưa ạ.
Hạ Tử Yên cũng muốn nói là cô đã có rồi nhưng, biết sao đây người cô thích có lẽ sẽ không bao giờ có thể thành đôi với cô.
- Vậy sao, dì có một người bạn, con đã giúp chồng của bà ấy.
- Con sao, ai nhỉ?
Hạ Tử Yên suy nghĩ một lúc mới hỏi lại:
- Có phải người con đã cứu trong vụ tai nạn ô tô không dì.
- Ừm đúng rồi, bà ấy rất thích con, mà bà ấy có một cậu con trai nên muốn hỏi ý con có muốn xem mắt không.
- Chuyện này, có thể để con hỏi chị được không.
Hạ Tử Yên muốn kiếm cớ để trì hoãn trả lời câu hỏi của bà, cô cũng không muốn bà buồn nên mới nói chống đối như vậy, cứ từ từ xem như thế nào.
- Được, cứ từ từ thôi con, không phải gấp.
- Dạ.
Chiếc xe ô tô đi vào khuôn viên của Lục gia, từ khi chị cô lấy Lục Thiên thì tần xuất cô xuất hiện ở Lục gia cũng nhiều lên. Lúc trước vì chưa có quan hệ nào quá thân thiết ngoài việc mẹ cô là bạn của dì nên cô cũng không muốn làm phiền dì quá nhiều. Ở Lục gia cũng chuẩn bị một phòng riêng dành cho cô
Vừa vào nhà cô đã thấy dì Trần đang đứng ở cửa, cô liền chạy đến chào hỏi dì:
- Dì Trần, con lại đến rồi đây, hihi.
Dì Trần mỉm cười đưa dép cho cô thay, ngoài thiếu phu nhân thì bà rất thích cô bé này trái ngược với vẻ đẹp sắc sảo thanh thoát của chọ gái thì cô bé lại mang vẻ đẹp nhẹ nhàng đáng yêu, nụ cười trong sáng, đôi mắt to tròn. Không tự cao, ngoan ngoãn giỏi giang lễ phép, khiến ai cũng yêu quý.
- A, con chào chú Giang.
- Yên Yên đến rồi sao. Đến đây chơi cờ với chú nào.
- Dạ, nhưng con chơi dở lắm, chú phải nhường con đấy.
- Được được.
Tô Ánh Hoan thấy chồng dụ con bé chơi cờ cùng, lên tiếng:
- Cái ông này, con bé mới đi học về, để con bé nghỉ ngơi. Yên Yên đi tắm đi con.
- Không sao mà dì, con chơi một ván xong rồi đi ạ.
Lục Giang rất ưng ý với câu trả lời của Tử Yên vui vẻ cười nhìn vợ.
Khi Tử Yên hoàn thành mọi việc, tắm rửa xong thì đã có cơm tối. Cứ đến Lục gia là cô luôn được mọi người chiều chuộng như công chúa nhỏ.
- Yên Yên lại đây nào con.
- Dạ.
Ăn tối xong giúp dì Trần dọn dẹp rồi lên phòng học bài.
Hôm sau trong buổi sinh nhật anh rể cô đã hỏi chị gái xem có nên đi không, thì chị cô nói rằng chỉ cần cô thích thì sao cũng được nhưng không được chểnh mảng trong học tập.
Dì Ánh Hoan cũng nghe thấy nên cô đành đồng ý đến xem mắt, sau đó nói không hợp là được.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Tô Ánh Hoan cùng Phương Lâm lên thời gian và địa điểm cho cuộc hẹn.
Đến chủ nhật ngày mà Tử Yên mong nó đến thật chậm cuối cùng đã đến. Cô cúng không chải chuốt hay trang điểm gì hết.
Hạ Tử Yên mặc một chiếc quần ống loe, cùng chiếc áo phông, sơ vin, mái tóc màu đỏ nâu hơi xoăn xoã ra sau lưng.
Hạ Tử Yên đến nơi hẹn cũng đến giờ đã hẹn. Nơi gặp mặt là quán coffee Oải hương, nơi này cho cô rất nhiều kỉ niệm vui co buồn có. Nhưng vì một chuyện nhỏ mà cô cũng bỏ nó mà đi.
Bước vào quán cà phê quản lí nhận ra cô, liền đến hỏi thăm:
- Tử Yên, hôm nay đến uống cà phê sao.
- Dạ, em có hẹn ở đây.
- Vậy sao, người đặt bàn tên là gì thế?
- Phương Lâm ạ.
Quản lí có hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ thoáng qua, thái độ phục vụ chuyên nghiệp xuất hiện lại rất nhanh, cười nói:
- Vậy, xin mời quý khách đi bên này.
Bị quản lý trêu cô cũng chỉ biết lắc đầu đi theo. Đến phòng riêng, ngồi xuống phía đối diện, cô lên tiếng:
- Xin chào, để anh phải chờ rồi.
- ------
Chúc mọi ngày một ngày vui vẻ!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT