Cả đoạn đường Tiểu Lê cứ bảo Trình Niệm nếu đau bụng quá thì bảo cô ấy đi mua thuốc. Trình Niệm ngoại trừ trấn an thì cũng bất lực.
Đến nơi, Trình Niệm đang bắt đầu đi kiểm tra nốt phần công trình còn lại thì bị Cố Dư nhấc đến một góc vắng.
Cố Dư nhăn mặt hỏi: “Em ở khách sạn khác.”
Trình Niệm không nặng không nhẹ lên tiếng: “là tiểu Lê đặt cho tôi.”
Cố Dư bất mãn, không hài lòng về câu trả lời và cả thái độ của Trình Niệm, lại dùng cách cũ hung hăng cắn mút môi Cô coi như trừng phạt. Trình Niệm cũng không có sức phản kháng, bụng thì đau âm ỉ, cả người khó chịu nhưng không làm gì được.
Bỗng tiếng quát của bảo vệ làm Trình Niệm giật mình, Cố Dư thả cô ra rồi đi ra xem, là Hạ Tử Yên đến xin chữ kí.
Trình Niệm cũng rời đi theo lối khác tiếp tục đi kiểm tra công trình. Đau bụng nên cô vừa đi vừa nghỉ, chưa kiểm tra được bao nhiêu thì đã đến giờ trưa. Trình Niệm không muốn ăn nên đi ra một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, lấy chiếc bánh và hộp sữa mà tiểu Lê mua cho ra ăn đỡ.
Vừa ăn vừa nhăn nhó, Trình Niệm ngồi nghỉ thêm một lúc rồi quyết định đi về khách sạn nghỉ ngơi, đang đi kiếm tiểu Lê để lấy chìa khoá thì cơn đau bụng dữ dội xuất hiện. Trịnh Niệm ngồi xổm xuống, lấy tay ôm bụng để giảm cơn đau nhưng không có chút tác dụng nào.
Trình Niệm lấy điện thoại gọi tiểu Lê đến đưa cô về, bảo cô ấy báo cho trợ lý Cố Dư một tiếng.
Về khách sạn Trình Niệm bảo tiểu Lê đi nghỉ, cô cũng về phòng vùi mình trong chăn bông. Cả cơ thể toát mồ hôi nhưng cô không thể đi tắm được, chỉ cần cử động một cái là bụng lại đau.
Cửa phòng ngủ mở ra, cô nhìn thấy Cố Dư đi vào, gương mặt vẫn lạnh lùng không một chút cảm xúc tiến tới.
Trình Niệm cố gắng mở miệng hỏi: “Tại sao Anh vào được đây.”
Cố Dư thản nhiên trả lời: “Em không khoá cửa.”
Cố Dư không thấy sắc mặt của Trình Niệm cho tới khi đến gần, thấy Cô nhăn nhó, trán lấm tấm mồ hôi hắn mới lo lắng hỏi: “Em làm sao mà ra nông nỗi này, đau ở đâu nói với tôi.”
Giọng Trình Niệm run rẩy: “đau bụng, tôi đau bụng.”
Cố Dư nhăn mày, kéo chăn của cô ra, thấy cả cơ thể cô cong lại mới biết, cô đau bụng đến tháng. Hắn bế cô ôm vào lòng, luồn tay vào xoa bụng cho cô.
Nghiêm giọng nói: “Sao lại không biết lấy túi giữ nhiệt chườm bụng, em đã ăn chưa.”
Trình Niệm gật đầu thay cho câu trả lời. Tay Cố Dư vừa lớn, vừa ấm xoa một lúc là bụng cô đỡ đau hẳn. Trình Niệm dụi đầu vào hõm vai Cố Dư tham lam hít lấy mùi hương trên người anh.
Trình Niệm mềm lòng rồi, cô muốn được ở bên anh, ngắm anh, ôm anh, làm nũng với anh như một người bạn gái. Nhưng cô biết mở lời thế nào, trong lòng anh còn chưa quên được cô gái kia thì cô có cơ hội bước vào sao.
………
Cơ thể trình Niệm được Cố Dư ủ ấm, Anh ngồi xoa bụng cho cô đến khi cô bảo cô hết đau rồi mới thôi.
Cố Dư nhìn Trình Niệm đi đến vali lấy quần áo, nói: “Em vừa hết đau, đừng có tắm nước lạnh, tý nữa lại đau cho xem.”
Trình Niệm gật đầu tỏ ý đã hiểu nhưng cô không thích cả người toàn mồ hôi, cô khó chịu.
Khi Trình Niệm đi ra đã thấy Cố Dư ra phòng khách ngồi, gương mặt trầm ngâm xem tài liệu.
Thấy tiếng động Cố Dư không quay đầu, mà lên tiếng: “Qua đây.”
Trình Niệm đi từ từ đến chỗ Cố Dư rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cô Dư cầm một bát nước đường đỏ hầm với táo tàu, đưa đến trước mặt Trình Niệm, nói: “Mau uống đi, vẫn còn ấm.”
Trình Niệm cũng không phản kháng, cầm lấy uống từng ngụm một. Uống xong lại đứng dậy đi về giường nằm. Cô Dư cũng đứng dậy đi theo.
Trình Niệm nằm trong lòng Cố Dư, tay Cố Dư vẫn luôn để trên bụng Trình Niệm xoa nhẹ. Sự dịu dàng ấm áp, sự quan tâm của Cố Dư làm trái tim thiếu nữ của Trình Niệm rung động không thôi.
…….
Thời gian công tác kéo dài thêm một ngày so với dự tính của Trình Niệm, buổi sáng sau khi ngủ dậy, Trình Niệm cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nên quyết định để Cố Dư vẫn đang ngủ ở lại khách sạn để đi kiểm tra nốt công trình.
Vừa ngồi đến mép giường cả cơ thể Trình Niệm bị kéo lại vào lòng của Cố Dư.
Giọng Cố Dư khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai Trình Niệm: “Sao không gọi tôi.”
Trình Niệm bật cười, nói: “Em không dám, gọi Anh dậy nhỡ Anh nổi giận thì sao.”
Cố Dư nghe cách xưng hô của Cô thì có chút bất ngờ, nhưng lại thấy vui trong lòng, khoé môi cũng nhếch lên cao.
Cả hai sau khi thay đồ thì cùng nhau ra ngoài, Tiểu Lê thấy Cố Dư thì bất ngờ, không hiểu sao Anh lại xuất hiện ở đây.
Kiểm tra công trình xong thì buổi chiểu thời gian của Trình Niệm hoàn toàn rảnh, cô chưa muốn trở về nên cố tình ở lại sáng mai mới trở về.
Tiểu Lê đến gần Trình Niệm, hỏi nhỏ: “Chị à, hôm nay là sinh nhật chị đúng không?”
Tiểu Lê lấy một hộp quà nhỏ trong ba lô ra đưa cho Trình Niệm, nói: “Ừm, em có món quà nhỏ muốn tặng chị.”
Trình Niệm hàng năm sinh nhật hầu như bạn bè cũ đều không nhớ, hàng năm sinh nhật cô cũng chỉ đón sinh nhật cùng ba mẹ ở nhà. Đây là lần đầu có người nhớ sinh nhật của Cô nên cô rất vui.
Nhận lấy món quà, Trình Niệm hỏi: “Chị mở luôn được không?”
Tiểu Lê gật đầu mong chờ cô mở món quà.
Bên trong là một chiếc đầm maxi màu trắng. Chiếc đầm hai dây cổ chữ V.
Trình Niệm quay sang hỏi tiểu Lê: “Em có muốn ở đây đón sinh nhật với chị không?”
Tiểu Lê cười tươi đồng ý.
Trình Niệm đi thay chiếc váy, sau đó lấy chiếc máy ảnh ở trong cốp xe ô tô ra. Sau đó tiến về phía bờ biển. Do dáng người xinh đẹp, cộng với chiếc váy maxi càng làm vẻ đẹp của Trình Niệm thêm kiều diễm.
Tiểu Lê hôm nay làm thở chụp ảnh cho Trình Niệm, đang chụp Cố Dư đi đến, lúc này trên người Cố Dư mặc một bộ đồ thoải mái, áo sơ mi tay cộc cúc đóng hờ, vừa sexy vừa quyến rũ.
Tiểu Lê thì bị vệ sĩ của Cố Dư đưa trở về thành phố H, Trình Niệm cũng không nói được gì mà chỉ biết vẫy tay tạm biệt. Trình Niệm cầm máy ảnh xem lại hình tiểu Lê chụp vẻ mặt hài lòng.
Cố Dư nhìn cô xinh đẹp trong bộ váy, đứng dưới ánh hoàng hôn làm lòng Cố Dư rung động.
- ------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT