Cánh tay mạnh mẽ hữu lực đem nàng kéo lại, Lâm Thời Vũ cau mày nhìn nàng, ánh mắt sắc bén ẩn chứa lửa giận khiến Ninh Ca nhất thời không dám nhìn thẳng.
Đây là ai a?
Vì cái gì thế giới này lại có nhiều soái ca như vậy?
Ninh Ca trong lòng gầm thét.
Nếu Bạch Diệp tựa như băng sơn mỹ nhân thì Lâm Thời Vũ lại là một đống lửa hừng hực cháy, rực rỡ lại có nét bĩ khí thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Khi nói chuyện đầu lông mày hắn nhấc lên cao cao, ánh mắt nhìn thẳng người đối diện, một tay cắm túi, môi mỏng khẽ nhếch, bộ dạng tùy ý hệt như thiếu niên lêu lổng lại không có chút nào thô tục.
Ân, là một dạng soái ca khác, bĩ khí lại ngạo nghễ, phối hợp với khuôn mặt điển trai cùng khí chất riêng biệt khiến hắn thực nổi bật...
Aaa!!! Hiện tại sao ta có thể nghĩ những thứ này!
Ninh Ca vỗ vỗ vào mặt mình. Tỉnh táo! Hiện tại tìm hiểu hoàn cảnh quan trọng hơn.
"Sao cô ở đây?" Hắn cau mày hỏi, chất giọng khàn khàn hoàn toàn khác với âm giọng dễ nghe của Bạch Diệp. Thấy bản thân còn đang kéo tay nàng lập tức liền hất ra.
Ân, ta vừa mới bị hắn ghét bỏ đúng không? Vì cái gì lại ghét bỏ ta???
Ninh Ca xoa xoa cánh tay hơi đau nhức vì bị nắm, thầm nghĩ chính nàng còn muốn biết vì sao nàng lại ở đây a... nhưng không thể nói huỵch toẹt ra được, phải tìm cách khác.
"Vì sao ta không thể ở đây?" Ninh Ca hơi ngẩng đầu, vài sợi tóc nhu mềm lướt qua mặt thiếu nữ cùng đôi mắt to tròn thoáng chút hơi nước khiến nàng trông vừa đáng thương vừa bất lực.
... Khụ, đó là nàng nghĩ như vậy.
Sự thật là thân thể này có một khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ không sai, nhưng khí chất dung tục cộng thêm đôi mắt bôi trát xanh xanh đỏ đỏ khiến người ta chỉ liên tưởng đến yêu diễm đồ đê tiện, cùng thanh thuần đáng thương thiếu nữ không có nửa chữ liên hệ.
Ân, sự thật này vẫn là khi nàng trở về Thời gia mới biết...
Lâm Thời Vũ không nhịn được lùi về đằng sau nửa bước, nhưng đôi mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào nàng, gằn từng chữ:
"Thời Ninh Ca, cô còn dám hỏi ngược lại ta? Nếu không phải vì Lâm gia cùng Thời gia tạm thời có hôn ước cô nghĩ mình còn có thể ở đây cùng tên tiểu tử họ Bạch kia đi qua đi lại?" Hắn cười lạnh: "Công cụ đính hôn nên có cái giá của công cụ đính hôn, tốt nhất trong khoảng thời gian này cô ngoan ngoãn, đừng để ta nghe được tiếng xấu giữa cô và hắn, nếu không..."
Hắn lướt qua người nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai.
"Cô tự biết hậu quả."
"Bốp!"
Lâm Thời Vũ nhất thời không thể tin được, hắn nghiêng sang một bên, trên khuôn mặt điển trai in hằn dấu đỏ.
"Cô dám đánh ta?"
Hắn nhìn về phía Ninh Ca, người sau vì ra sức quá mạnh mà có chút run rẩy.
Đúng! Đánh ngươi!
Não tàn đại tiểu thư phủ thừa tướng online haha...
Ninh Ca xoa xoa bàn tay, cúi đầu che dấu đôi mắt có chút ửng đỏ. Nàng không biết vì lí do gì lại ở đây, không biết vì lí do gì lại phải nghe những lời nhục mạ này, nàng biết đây không phải thế giới cũ của mình, không thể thực tùy hứng...
Chỉ là,
Nàng
Thực sợ.
"Cô dám đánh ta?" Lâm Thời Vũ không thể tin lặp lại, đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn.
"Đúng!" Ninh Ca gật gật đầu, nhìn Lâm Thời Vũ tựa như nhìn chính mình trước đây.
Kinh ngạc, rét lạnh, không thể tin được.
Lâm Thời Vũ túm lấy cổ áo nàng, đôi mắt toé ra lửa, ngay lúc hắn định nói lời kế tiếp thì Ninh Ca đã lên tiếng.
"Ta sai rồi!" Ba chữ này thốt lên thực bình tĩnh.
Thế giới cũ, nàng đã không thể trở về...
Bàn tay của Lâm Thời Vũ dừng ở trên không, đôi mắt loé ra tia kinh ngạc nhìn từng giọt nước rơi xuống mu bàn tay hắn. Thiếu nữ vẫn mỉm cười, chỉ là nước mắt lạch cạch không ngừng rơi.
"Khốn kiếp..." Bàn tay hắn buông xuống, giống như thực chán ghét đẩy nàng ra. "Ta cũng không muốn đánh cô, khóc cái gì...?"
"Ầm ầm!" Đúng lúc trời đổ cơn mưa, mọi người trên đường hối hả tìm kiếm chỗ trú, không ai để ý đến bóng dáng trầm mặc của hai người.
"Này, cô..." Tâm tính thiếu niên khiến hắn không chịu nổi lên tiếng.
Cơn mưa rào mùa hạ phất qua, làm trôi lớp trang điểm đậm trên mặt Ninh Ca. Thiếu nữ lúc này giống như ánh rạng đông, tươi sáng mà lại tinh khiết. Đôi mắt đen nhánh nhìn mọi thứ xung quanh, trong trẻo không nhiễm chút bụi, có chút hiếu kì lại phảng phất chút buồn bã.
Lâm Thời Vũ nắm chặt tay, có cảm giác muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức. Không biết vì cái gì, không sợ trời không sợ đất Lâm Thời Vũ, nhất thời cảm giác thiếu nữ trước mặt lúc này thực nguy hiểm...
Hắn xoay người bỏ đi.
Không biết qua bao lâu một cái ô đưa đến trước mặt nàng, ấm áp đột ngột khiến Ninh Ca bừng tỉnh.
"Ta không biết Thời tiểu thư có sở thích ở dưới mưa ngẩn người a."
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, Ninh Ca ngẩng đầu, mùi hương thanh mát thấm đẫm lòng người len lỏi trong không khí.
"Tiểu Bạch tiên sinh..."
Ninh Ca cúi đầu, hít hít sống mũi có chút nóng. May mắn, lần này không lưu máu mũi.
"Hiện tại tiểu thư muốn đi đâu?" Chất giọng trầm thấp dễ nghe xua tan thanh âm ầm ĩ xung quanh, Bạch Diệp mỉm cười nhìn nàng, trong mắt không có độ ấm, nhưng cũng không có lạnh lẽo.
"Về nhà..."
"Ta muốn về nhà."
Ninh Ca cảm giác đôi mắt có chút nóng lên, ân, nhất định là do tiểu Bạch mỹ nhân quá đẹp, làm ta không nhịn được muốn khóc.
"Đi thôi..."
Dưới mưa, bóng dáng hai người hoà lẫn vào dòng người trên phố, càng đi càng xa...
**
"Rầm!"
Một bên khác cái ô bị chủ nhân của nó vô tình vứt bỏ vào trong thùng rác. Vốn dĩ là một khuôn mặt soái khí ngạo nghễ giờ phút này phủ lên một tia lạnh lẽo, thiếu niên đi về một hướng khác, không lâu lắm biến mất không thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT