Ngọc Ưu vì thế bị hội đồng bạn học biết hết, học thần đi làm game thủ còn tiện tay cầm luôn giải quán quân, quá trâu bò rồi.
Ngọc Ưu đi họp lớp, bị 1 đống bạn gạ kèo solo, em thẳng thắn từ chối, không muốn bán hành, cuối cùng vẫn là bán hành.
Vất vả lắm mới ăn xong, mọi người hẹn nhau đi tăng 2, Ngọc Ưu ngồi cạnh Dương Hữu Trác.
Dưới ánh đèn tím của phòng hát, người chụp đăng lên còn @SL Ngọc Ưu.
Ngọc Ưu nhìn vào ảnh, là Ngọc Ưu đang ngồi, tay cầm hộp sữa, bên cạnh toàn là bia bọt.
Ánh mắt tựa lưu ly dưới mắt kính gọng vàng.
Em rất bình tĩnh, nét lạnh lùng khắc sâu trong linh hồn được bộc lọp ra.
Fan mama lưu về, con gái họ đẹp quá rồi, nhưng vẻ lạnh lùng kia là nét mặt bình thường sao? Họ chỉ thấy lúc tham gia thi đấu mà thôi.
Ngọc Ưu trả lời.
SL Ngọc Ưu V: @AnhAnh tui chính là mỹ nhân cao lãnh, đừng nhìn hộp sữa trên tay tui
Anh Anh: Ỏ, đã biết, tui sẽ không nói bà uống sữa vì không biết uống bia đâu.
SL Ngọc Ưu V: Thì sao, tui chính là không uống bia đấy, cho tui về nhà ngủ được hông?
Anh Anh: Kêu @Hữu Trác đưa bà về đi.
Dương Hữu Trác: Ây, đừng lôi tui vào, tui trong sáng nhé.
SL Ngọc Ưu V: Hic, tăng 2 bao lâu mới hết, tui không thích nơi đồng người đâu mờ.
Anh Anh: Được, cho bà về vì đội đấy, không cầm được giải thì tui chúc bà rượu đế.
SL Ngọc Ưu V: Tui không chắc, nhưng sẽ cố gắng hết mình mà ^
Ngọc Ưu nhìn qua, em nói "Về chứ?".
Dương Hữu Trác gật đầu "Đi chứ, trốn được thì trốn".
Ngọc Ưu gửi qua cho lớp trưởng Anh Anh 500 tệ, Dương Hữu Trác cũng vậy, mọi người đi chơi hôm nay góp 500 tệ.
Đi xuống tầng 3, Ngọc Ưu nói "Đau đầu thật".
Dương Hữu Trác gật đầu "Mọi người chơi xung quá, có lẽ là do vấn đề họp lớp, lần sau chính là 5 năm rồi".
Ngọc Ưu gật đầu "Đúng vậy, 5 năm sau, mọi người sẽ thay đổi, người còn người mất, không biết lớp sẽ tập trung được không".
Ngọc Ưu mỉm cười.
Ngọc Ưu quay về, ngày mòng 6, em tham gia sinh nhật của Dương Hữu Trác, quà tặng là một cái laptop mới.
Ngọc Ưu tham gia xong, em quay về.
Chuẩn bị hành lí.
Ngọc Ưu nhìn cha mẹ, em rũ mi xuống "Cha, mẹ con có 1 chuyện muốn xin lỗi 2 người".
Diệp mẫu muốn sờ đầu con gái, nhưng bà thấy ánh mắt của con liền khựng lại, bởi ánh mắt kia rất nghiêm túc.
Ngọc Ưu nói "Thật ra tính hướng của con bị cong, con thích con gái".
Diệp phụ sắc mặt không tốt, Diệp mẫu cười cười "Con đùa đúng không? Tiểu Ưu".
Ngọc Ưu đã để balo bên ngoài, em nói "Con nói là sự thật, xin cha mẹ thứ lỗi".
Diệp phụ lần đầu tiên đánh con gái mình, Ngọc Ưu im lặng, vị máu trong khoang miệng cùng cơn đau.
Em rũ mi xuống, Diệp phụ càm ràm trong miệng, Diệp mẫu nhìn em với ánh mắt nhìn một thứ ghê tởm chứ không phải con gái mình.
Diệp phụ tức giận nói "Bà ra ngoài lấy roi vào cho tôi, hôm nay tôi phải đánh chết con súc sinh nam không ra nam, nữ không ra nữ này!".
Diệp mẫu suy nghĩ, có lẽ chịu đòn roi thì cái tâm lý vặn vẹo kia sẽ không sao đâu.
Ngọc Ưu bị đánh, trên người chỗ kính đáo, tay chân đều bị thương, hôm sau Diệp mẫu dẫn em đến bệnh viện tâm thần, máy bay bị hủy vé.
Ngọc Ưu rũ mi xuống, sau khi vào khám, bác sĩ hỏi "Bệnh nhân bị bệnh gì?".
Diệp mẫu nói "Thưa bác sĩ, con gái tôi nó thích con gái, là bệnh tâm thần đúng không bác sĩ? Dùng cách nào để chữa trị ạ, chúng tôi không thiếu tiền.
Bác sĩ nói "Xin lỗi, đồng tính không phải là bệnh, tiểu thư đây hoàn toàn là người bình thường".
Đổi gần hết các bệnh viện trong 4 ngày, bên SL không thấy Ngọc Ưu, điện thoại gọi thì Diệp mẫu bảo Ngọc Ưu bị bệnh, không nghe máy được.
Ngọc Ưu rũ mi xuống, em nhìn đồng hồ của mình, sau đó gõ nhẹ, gọi điện qua.
Thiệu Nhất Hàng nói "Alo, bệnh sao rồi?".
Ngọc Ưu mỉm cười, thanh âm em rất nhẹ, lại yếu ớt "Hàng ca, có thể đến đón em không? Ngày mai đến bệnh viện tỉnh Lam Kinh nhé, em đợi anh".
Thiệu Nhất Hàng nhìn tắt máy, anh lập tức nói "Trang Diệc, đặt vé máy bay tới Lam Kinh lập tức.
Thiệu Nhất Hàng gấp gáp, Trang Diệc đặt 2 vé ngay trong đêm.
Hôm sau, Diệp mẫu kéo Ngọc Ưu đến bệnh viện tỉnh.
Sau đó bác sĩ nói người nhà bệnh nhân ra ngoài.
Bác sĩ khoa tâm thần nói "Nguyệt Ảnh, là em đúng không?".
Ngọc Ưu gật đầu "Bác sĩ, có thể để em trèo cửa sổ không? Cha mẹ sẽ không cho em ra ngoài".
Bác sĩ nói "Được, cẩn thận nhé, tôi giúp em" bác sĩ là nam, là fan mama của em, biết con gái mình là đồng tính, có chút sốc, nhưng mà Diệp mẫu lại đinh ninh đấy là bệnh tâm thần.
Bác sĩ đau lòng vô cùng, nhất là vết bầm tím trên tay em, chứng tỏ đã bị tác động vật lý, phụ huynh bây giờ rất nhiều người như vậy, có người may mắn sẽ được ủng hộ, mà người không may mắn thì chính là sẽ bị như vậy, bị coi là bệnh tâm thần, bị đánh đập.
Ngọc Ưu mặc áo khoác bác sĩ vào, em thở nhẹ một hơi, sau đó trèo ra khỏi cửa sổ, may mà là tầng 1.
Ngọc Ưu gọi điện bằng đồng hồ "Hàng ca, anh ở đâu ạ?".
Thiệu Nhất Hàng nói "Anh ở bảng chỉ dẫn, em ở phòng nào".
Ngọc Ưu cười khẽ 1 tiếng "Đợi em".
Sau đó Ngọc Ưu chạy tới chỗ đó, Thiệu Nhất Hàng thấy em, em mặc bộ đồ bình thường, mặc áo khoác của bác sĩ, tóc có hơi rối tung khác với em ngày thường.
Trang Diệc nhận ra gì đó liền nói "May rời đi thôi".
Lên xe taxi, Thiệu Nhất Hàng nói "Ra sân bay đi sư phụ"..