Sau đó Ngọc Ưu đi khám tâm lý theo lời Tranh Diệc, em chụp bức ảnh đăng lên, ảnh là chứng ám ảnh sợ xã hội, hoàn toàn không bị trầm cảm.
Fan mới thở phào nhẹ nhõm, may quá.
Trang Diệc nhìn 2 tờ giấy, im lặng vô cùng, nếu không phải là bạn của Ngọc Ưu nói trong live, anh cũng không biết được Ngọc Ưu có tố chất tâm lý biến thái đến cỡ nào, IQ test xong kiểm tra ra là 153.
Cái IQ này đủ làm tiến sĩ rồi đấy.
Đại tài tiểu dụng mà.
Mà các thiên tài thường sẽ có bệnh vặt, Trang Diệc tạm chấp nhận được.
Tâm lý của Ngọc Ưu rất mạnh mẽ, giá trị IQ cao, hoàn toàn đáp ứng điều kiện của 1 sát nhân.
Trang Diệc nhớ chút các tội phạm nguy hiểm toàn thuộc cung Cự Giải, bậc thầy thao túng tâm lý, nhìn vô tội nhưng rất nguy hiểm.
Trang Diệc nhìn, không bị trầm cảm là tốt rồi, việc rèn người thì có vẻ không sao, vì Ngọc Ưu rất ngoan, chỉ cần không chọc tới em là được.
Ngọc Ưu có điểm yếu, đó chính là Ngọc Vấn, nhưng em sẽ không thể hiện ra đâu.
Ngọc Ưu mỉm cười.
Trang Diệc nói "Được rồi về huấn luyện tiếp nào".
Ngọc Ưu mỉm cười "Tốt Diệc ca".
Ngọc Ưu quay về, Trang Diệc hẹn chiến đội của Bắc Mĩ qua đấu với họ để tập luyện kỹ năng.
Đấu chơi chơi mà thôi, không rảnh dùng toàn lực.
Ngọc Ưu tốc độ tay tầm 140 bình bình như vậy.
Huấn luyện xong, 3 thắng 2 thua.
Lấy kinh nghiệm được rồi.
Ngọc Ưu uống hộp sữa.
Tháng 5 đến, gần nghỉ hè rồi.
Ngọc Ưu nóng, em mặc váy ngắn cùng ảo phông trắng.
Thiệu Nhất Hàng nhìn qua cổ tay Ngọc Ưu trắng trẻo không tì vết, anh thu mắt lại.
Ngọc Ưu cầm quạt mini mà quạt, nóng quá đi.
Buổi sáng chưa mở máy lạnh.
Buổi trưa rồi mở.
Ngọc Ưu và Thiệu Nhất Hàng ngồi đánh đôi luyện tập các giáo án, cơ bản là bể tướng của Ngọc Ưu rất rộng hơn so với khi trước rồi.
2 người đã leo lên cao thủ, mệt mỏi ghê.
Cuối tháng, Thiệu Nhất Hàng nhìn Ngọc Ưu mang bộ váy màu trắng dài qua đầu gối, tóc đan tít lại 2 bên, đeo mũ cối, ngoan ngoãn thục nữ, em đeo kính và khẩu trang lại.
Mang 1 balo nhỏ mà thôi, dù sao Lam Kinh là nhà mà, Ngọc Ưu mua đặc sản không ít đâu.
Thiệu Nhất Hàng đưa Ngọc Ưu ra sân bay, anh đứng đó, sau 1 chút có 1 thiếu niên đi qua, thấp hơn anh, đội mũ phớt, áo phông cùng áo khoác gió và quần bò bó với giày thể thao.
Truyện Nữ Phụ
Ngọc Ưu nhìn, Dương Hữu Trác nhìn qua, Ngọc Ưu nhìn qua "Cảm ơn Hàng ca nhé, em đi đây ạ".
Thiệu Nhất Hàng gật đầu "Đi chơi vui vẻ".
Ngọc Ưu và Dương Hữu Trác đi vào trong, cả 2 đi tới chỗ để vali, Dương Hữu Trác cầm vé, là vé khoang thương gia.
Dương Hữu Trác nghi hoặc nói "Bà làm gì giàu vậy?".
Ngọc Ưu nói "Bác tui là chủ tịch, xin được đấy, ngưỡng mộ đi phàm nhân".
Ngọc Ưu kiêu ngạo vô cùng.
Dương Hữu Trác nói "Kiêu ngạo vừa thôi".
Ngọc Ưu cười cười.
Sau khi lên máy bay, tới độ cao cho phép dùng thiết bị điện tử, em mở iPad ra xem video của Chiến Thần, đội Hàn Quốc kia.
Dương Hữu Trác nói "Nghiện ít thôi, mê trai Hàn à?".
Ngọc Ưu nói "Bớt nhảm, coi không?".
Dương Hữu Trác lấy tai nghe của Ngọc Ưu rồi cùng xem.
Dương Hữu Trác xem cho vui, Ngọc Ưu xem thì chính là xem cách đánh, cách phối hợp từng người.
Muốn đánh tốt thì phải phân tích cách di chuyển của từng đối thủ một cách cẩn thận z lúc bình thường và trong trạng thái khác.
Ngọc Ưu chưa bị bắt là bởi vì phong cách đánh của em chưa bị nghiên cứu vì Ngọc Ưu là linh hồn đường giữa, loại nào cũng chơi, không chỉ C được mà làm công cụ hình người cũng được.
Các đội trưởng đau đầu vì Ngọc Ưu chính là bản nữ đi mid của Thiệu Nhất Hàng, lúc mà phối hợp chung thì càng đau đầu vì sóng não giống hệt nhau, họ đưa cho đội viên xem cảnh mà Ngọc Ưu và Thiệu Nhất Hàng đánh nhau, cơ bản mà nói là không bắt nổi cái bóng, ra tay vào cái bóng, đồng bộ hóa khiến 2 người hiểu rõ và né được nhau.
Sau đó bỏ về luôn, đánh đấm cái gì mà đánh.
Cơ bản mà nói là cảnh mà Ngọc Ưu mắng người này có chút nghệ.
Cùng với JG chửi 3 người kia im luôn, còn tiện tay cấm chat.
Mid và ad các đội từng bị bắt biểu thị sự trầm mặc, riêng mid và ad của Tinh Trì là Petal và Trần Tử Yên lại vui vẻ, dùng tiếng Trung sứt mẻ khen ngợi "Tiểu Ưu đánh gất hay lun".
Trần Tử Yên gật đầu "Đúng là rất giỏi, còn rất cố chấp " mặc dù trên giường thì luôn trốn.
Quyết tâm không làm, không lay nổi, đòi làm thì bị dỗi, haiz.
Thật lúng túng..