Giang Nhị Phong: “Chị dâu, rốt cuộc chuyện là thế nào?”Mẹ Giang giống như tìm được người tâm phúc, khóc lóc kêu lên: “Văn Chung bị bắt rồi, là người nhà họ Lý bôi nhọ thằng bé.
”Lý Tam Thuận hầm hừ hai tiếng: “Bà đừng nói bậy, sao lại là nhà chúng tôi bôi nhọ cậu ta? Khi ấy nhân chứng vật chứng đầy đủ, có phải không đồng chí?”Cảnh sát từ tỉnh thành tới gật đầu: “Khi ấy đúng là tiền được lục ra từ trong túi của Giang Văn Chung.
”Lý Tam Thuận nhìn về phía Giang Nhị Phong: “Lúc ấy nhiều người nhìn như vậy, tiền lục ra từ túi của Giang Văn Chung.
”“Có phải có gì hiểu lầm trong đó hay không? Tôi nhìn Văn Chung từ nhỏ tới lớn, tính nết thằng bé thế nào tôi biết rõ, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện như vậy.
” Giang Nhị Phong nói.
Lưu Đại Ngân không khách sáo đáp lại: “Biết người biết mặt không biết lòng, nói không chừng là loại người giỏi đóng kịch.
”“Tiền kia là An Ni cho Văn Chung, không phải Văn Chung lấy.
” Mẹ Giang ở bên cạnh biện giải.
Lưu Đại Ngân: “Ngày Lưu Trụ bị mang đi, không phải con gái bà thề thốt nói, cô ta không biết tiền bị mất thế nào, nhưng tuyệt đối không phải cô ta mang tiền cho em trai sao? Khi ấy có không ít người nghe được đâu, Nhị Phong, tôi nhớ rõ lúc ấy ông cũng có mặt, vậy chắc ông cũng nghe được nhỉ?”Đúng là lúc ấy Giang Nhị Phong cũng có mặt, cũng nghe rành mạch lời Giang An Ni nói.
Chỉ qua vài câu đối thoại ngắn ngủn giữa mẹ Giang và Lưu Đại Ngân, trong lòng Giang Nhị Phong đã chắp nối ra đa phần chân tướng.
Cháu gái An Ni cầm tiền trong nhà cho Văn Chung, xong việc bị Lý Lưu Trụ phát hiện, dưới cơn giận dữ Lý Lưu Trụ đánh An Ni, chị dâu sợ người nhà họ Lý biết rõ chân tướng lại nổi giận, đã chạy lên đồn công an thị trấn báo án, kiện Lý Lưu Trụ tội bạo hành.
Người nhà họ Lý đã không làm thì thôi, đã làm là dứt khoát làm tới cùng, chạy lên tỉnh thành tìm cháu trai Giang Văn Chung, nói cậu ta trộm tiền, còn gọi cả công an tới.
Sau đó tiền của nhà họ Lý thật sự lục soát ra từ trong túi cháu trai, cháu trai bị bắt đi.
Hôm nay cảnh sát tới đây là tới để điều tra.
Lần này đúng là chị dâu và cháu gái vác đá nện vào chân mình rồi, chuyện khác không nói, chỉ riêng lời cháu gái thề thốt khăng khăng nói mình thật sự không đưa tiền cho em trai thôi, rất nhiều người đều nghe thấy.
Không thể không nói, những gì Giang Nhị Phong đoán đều đúng.
Giang Nhị Phong rầu rĩ, bây giờ phải làm thế nào đây?Khó khăn lắm nhà họ Giang mới sinh được một người sinh viên, chẳng lẽ cứ bị hủy hoại như vậy sao?Trong lòng ông ta cũng có chút oán trách cháu trai cháu gái, tiền nhà họ Lý là tiền chữa bệnh cho Khai Lâm, đúng là một kẻ dám cho, một tên dám nhận.
Hai kẻ khốn nạn!Có điều dù như thế, là người lớn trong nhà, ông ta chỉ có thể tận lực ba phải, khẩn cầu nhà họ Lý đừng truy cứu trách nhiệm Văn Chung.
Cảnh sát Triệu đứng bên cạnh nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành, phải đi rồi.
”Mẹ Giang vừa nghe thấy bọn họ nói phải đi, vội vàng bước qua giữ chặt góc áo cảnh sát Triệu, sau đó quỳ xuống: “Đồng chí cảnh sát, con trai tôi bị oan, ngài nhất định phải làm chủ cho con trai tôi.
”Cảnh sát Triệu nhanh tay đỡ mẹ Giang dậy: “Chị đừng làm thế, chúng tôi đều làm việc theo phép công, trước mắt con trai chị là nghi phạm, không thể nói thả là thả được.
”Góc áo anh ta đã bị mẹ Giang nắm biến dạng, nói thế nào mẹ Giang vẫn không chịu đứng lên.
Trưởng thôn ở bên cạnh kho khan vài tiếng, nói: “Mẹ Văn chung, cảnh sát Triệu và cảnh sát Trần phải quay về nói rõ tình hình bên này với lãnh đạo, bọn họ mới có thể mở họp thảo luận xem có thể thả Văn Chung ra hay không.
Bà cứ ngăn cản không cho hai đồng chí đi như vậy, lãnh đạo tỉnh thành thấy bọn họ không về, chỉ có thể tiếp tục nhốt Văn Chung.
”Hiện tại mẹ Giang đã tuyệt vọng chuyện gì cũng có thể thử, cảm thấy ai nói có lý sẽ nghe người đó.
Lời trưởng thôn nói cũng có vài phần đạo lý, bà ta nghe xong vội vàng buông áo cảnh sát Triệu ra, đứng dậy.
Cảnh sát đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại người nhà họ Giang và người nhà họ Lý.
Giang Nhị Phong mở miệng trước: “Bà thông gia, xin bà nể mặt Khai Lâm và Khai Nguyên, tha cho Văn Chung lần này đi.
”“Cha, mẹ, tiền thật sự không phải do Văn Chung lấy, là con cho Văn Chung.
Con biết lỗi rồi, cha mẹ buông tha cho Văn Chung đi! Nó là em trai duy nhất của con, con cầu xin cha mẹ.
”Giang An Ni nói xong, thì ôm mặt khóc lớn.
Mẹ Giang ôm lấy con gái, hai người khóc thành sông.
“Mẹ, tiền là cậu lấy hay mẹ cho cậu ấy?” Lý Khai Nguyên vào phòng, ngửa đầu dùng giọng điệu ngây thơ mà chấp nhất hỏi.
Không biết tại sao, Giang An Ni lại hơi sợ ánh mắt ấy của cậu bé.
Trước đây, ánh mắt Khai Nguyên luôn chứa đầy tình cảm, bây giờ, ánh mắt ấy lại như phủ một lớp sương lạnh, khiến Giang An Ni sợ hãi.
“Khai Nguyên, cậu con phải học đại học, mẹ cũng không có cách nào.
” Giang An Ni nói xong nhỏ giọng khóc nức nở.
Lý Khai Nguyên gục đầu xuống: “Cậu phải vào đại học, nhưng Khai Lâm cũng cần tiền làm phẫu thuật.
”Giang An Ni: “Bác sĩ nói, Khai Lâm phẫu thuật muộn một chút cũng không sao.
”“Con nhớ rõ bác sĩ nói, càng kéo dài thời gian làm phẫu thuật, Khai Lâm càng nguy hiểm, có phải không?” Không đợi Giang An Ni phản bác, cậu đã nói tiếp: “Khi bà nội vay tiền đã từng nói, nếu nhà chúng ta tự mình tích cóp, dù tích cóp mười năm cũng không tích cóp nổi tiền phẫu thuật cho Khai Lâm.
”“Bạn bè thân thích chúng ta đều vay mượn cả rồi, bây giờ không mượn được nữa, mẹ, mẹ muốn mười năm sau Khai Lâm mới làm phẫu thuật sao?”“Nhưng con nhớ rõ bác sĩ từng nói, muộn nhất tới năm năm tuổi, Khai Lâm bắt buộc phải làm phẫu thuật.
”Nói xong câu cuối cùng, Lý Khai Nguyên ngẩng đầu nhìn Giang An Ni, dùng giọng nói ngây thơ của mình hỏi cô ta: “Cho nên… Mẹ làm vậy là muốn Khai Lâm chết sao?”.