Bên quán mới gần đấy cũng làm ăn không tệ lắm, Hiểu Tĩnh bận rộn ở đó, tiện tuyển thêm mấy người, quy mô đã lớn hơn rất nhiều so với bên này rồi. Song đôi khi Bạch Cẩn sẽ cảm thấy mê mang, cô không biết mình đang làm gì, sống vô vị đến thế, ngày nào cũng xử lý cùng một chuyện, đi qua cùng một phong cảnh, một chút biến số cũng chẳng có, hoặc nói… Chính trong cả tiềm thức cô từ chối tất cả biến số?

Bỗng nghĩ đến Bùi Dương, gần đây số lần anh xuất hiện hình như quá nhiều, lần trước nhờ anh tìm mấy bảo tiêu đến cướp người, Bạch Cẩn nợ anh một ân tình lớn.

Hôm đó Kim Nghị dẫn theo Kim Tuệ xuất hiện, anh ta không mang theo ai khác, chắc là chắc mẩm Bạch Cẩn sẽ ngoan ngoãn giao tiền, dù sao trước đó anh ta cũng dễ dàng moi tiền từ tay Hứa Thạch Lan như vậy, nên cảm thấy lần này cũng như thế. Kết quả anh ta vừa xuất hiện, liền bị mười bảo tiêu Bùi Dương tìm được đè lại, rồi rất thuận lợi giành bé gái từ tay anh ta. Bạch Cẩn lập tức bảo Hứa Thạch Lan dẫn theo Kim Tuệ dọn nhà đi, sau đó xác định quyền nuôi dưỡng.

Hứa Thạch Lan là mẹ đẻ Kim Tuệ, cha đẻ qua đời, cho dù có cho vào hộ khẩu nhà họ Kim, tất cả quyền nuôi dưỡng cũng thuộc về Hứa Thạch Lan. Kim Nghị là người thiếu kiến thức pháp luật, Bạch Cẩn thì tức giận mờ mắt, được Bùi Dương báo mới phản ứng lại, thế là nghĩ ra cách này.

Kim Nghị là tên du côn lưu manh, Bùi Dương sợ loại người này chó cùng rứt giậu đến báo thù Bạch Cẩn, muốn thuê bảo tiêu bảo vệ cô, nhưng bị Bạch Cẩn chối từ hết lời, Bùi Dương cứ  rảnh là sẽ đến quán đón cô về nhà.

Bạch Cẩn nhân cái ơn lớn như thế, nên cũng không biết nên đền như thế nào.

Ăn cơm, dạo phố, xem phim…

Bán mình trả ơn? Bạch Cẩn mơ hồ cảm thấy không ổn lắm, nhưng không lần nào muốn chối Bùi Dương. Không muốn chối… Cuối cùng là do cuộc sống vô vị này của cô xuất hiện một cái “Biến số” như thế nên cảm thấy mới mẻ hay là vì cô… đã động lòng với Bùi Dương rồi?

Chuông điện thoại vang, Bạch Cẩn cầm điện thoại di động lên ——

“Lần trước em nói bằng lòng đến nhà anh một lúc, giờ còn giữ lời không?”  giọng Bùi Dương vẳng đến, xem ra tâm trạng của anh rất vui vẻ.

“… Đương nhiên. Lúc nào ạ?” Bạch Cẩn kinh ngạc vì anh còn nhớ ba cái chuyện này, nhưng vẫn đồng ý không chút do dự.

“Ngày mai chắc là em có rảnh nhỉ?”

Cô lúc nào mà chẳng rảnh. Bạch Cẩn “Ừ” một tiếng.

“Vậy ngày mai nhé, anh nói một tiếng với bố mẹ anh.”

“Thế… Không cần làm phiền hai bác …” Bạch Cẩn cảm thấy thế này có chút kỳ quái, cứ như là sẽ … gặp cha mẹ chồng ấy…

“Có phải em nghĩ nhiều không thế——” Bùi Dương nở nụ cười, “Dù anh về một mình vẫn phải báo với họ mà.”

“À ——” Bạch Cẩn hơi ngượng ngùng, nói vài câu liền treo.

Nhớ có từng đọc trong một quyển sách viết rằng, khi một cô gái bắt đầu suy nghĩ phải chăng mình đã động lòng, thì cô ấy đã động lòng rồi.

Bạch Cẩn tựa trên ghế sa lon, nhìn đôi giày cao gót màu trắng trên tủ giày, mỉm cười.

Bùi Dương đứng ở cổng, cúi đầu nhìn đồng hồ tay một cái, chín giờ lẻ ba phút. Bình thường cô ngủ nướng, hôm nay chắc là rời giường rồi.

Cô không có thói quen trễ nãi, đôi khi thậm chí còn sớm hơn anh. Bùi Dương ấn vang chuông cửa, một loạt tiếng bước chân đến gần, sau khi cửa mở ra là khuôn mặt mộc của cô, quần áo xem ra là mặc chỉnh tề rồi, chỉ là tóc còn rối.

Anh cười nói buổi sáng tốt lành với cô, thành thạo đến ôm lấy Tiểu Bạch đang nhào tới, vui sướng trêu đùa cún con.

Bạch Cẩn nhìn Tiểu Bạch bình thường ở nhà thì lười y như mèo mà giờ lại vui sướng làm nũng trong ngực Bùi Dương, im lặng mãi thôi.

“… Anh vừa tới ạ? Hay là tay chân em lề mề quá?” Bạch Cẩn không ngờ tới anh sẽ lên lầu đợi cô, may sao quần áo thay xong rồi, không đến mức bị anh trông thấy lôi thôi.

Song… Cô cúi đầu trông thấy mái tóc dài thắt nút của mình, cảm giác bất lực ùa tới.

Toàn là chuyện gì thế này!

Bùi Dương thấy được động tác nhỏ của cô, biết cô đang ngại, rất lịch sự đánh mắt đi, “Không, anh mới đến, em không cần vội.”

“A a, em đi chải đầu trước cái…” Bạch Cẩn đi đến cửa phòng tắm lại quay người hỏi: “Bố mẹ anh… Để ý con gái trang điểm không?” Bạch Cẩn nhớ bố mẹ anh đều tương đối nghiêm túc, gia phong nghiêm cẩn, lần đầu đến cô vẫn là một học sinh cấp ba, đương nhiên là để mặt mộc.

Bùi Dương cười cười nói: “Không sao.” Anh dẫn một cô gái về nhà thôi là đã có thể khiến mẹ già vui vẻ vài ngày, nào lại còn để ý xem người ta có trang điểm không làm gì?

Cô chắc chắn không biết, vừa rồi cô hỏi vậy, quả thực cứ như như người sắp được bạn trai dẫn về nhà, tâm trạng thấp thỏm sắp làm con dâu.

Bạch Cẩn trang điểm nhạt, chuẩn bị tóc tai xong đã là hai mươi phút sau rồi. Đồ đạc là đã sớm thu dọn xong, đeo túi vai lên là có thể đi.

Lúc đổi giày, cô cầm đôi giày cao gót màu trắng kia xuống đổi, ngẩng đầu, vừa hay cùng Bùi Dương nhìn nhau cười một tiếng.

Lái xe đến nhà Bùi Dương nói xa thì không xa mà nói gần thì không gần, khoảng bốn giờ đi đường. Trên đường hơi chán, Bùi Dương hỏi cô muốn nghe bài gì.

“«Close to you » đi ạ.” Bạch Cẩn thốt ra.

“Được.”

Dường như cô rất thích bài hát này, lần đầu lúc gặp mặt ở quán cà phê vừa hay cũng bật bài này.

“That is why all the girls in town, follow you all around…” Bạch Cẩn nhẹ nhàng ngâm nga theo, liếc Bùi Dương.

Bởi vì về nhà, anh không mặc âu phục, mà chỉ một bộ trang phục bình thường, áo thun quần thường màu trắng, trông rất giản dị. Từ lúc gặp nhau đến nay, Bạch Cẩn nhìn anh mặc đồ tây tinh anh kiểu cấm dục nhiều rồi, hôm nay thế này, cũng khiến cô nhớ tới anh thời cấp ba.

Là trùm học, nhưng khuôn mặt rất đẹp trai tuấn tú, cũng không lạnh lùng, có thể chen mồm vào với bất cứ ai, người anh quen biết còn đủ từ lớp mười tới lớp mười hai, bạch mã vương tử trong mắt nữ sinh, học sinh giỏi một trăm điểm trong mắt giáo viên. Khi đó anh là đối tượng thầm mến của rất nhiều cô, nhưng không có mấy ai dám tỏ tình. Mặc dù tính tình anh ôn hòa, nhưng chính bởi vì ôn hòa lại còn có hào quang, là tự mang hơi thở không thể khinh nhờn.

“Lúc đó sao anh lại tỏ tình với em vậy?” Bạch Cẩn bỗng nhiên có chút hiếu kì, khi đó giữa họ không hề có quen biết gì, một người là nam thần trùm học lớp mười hai, một người là học sinh mới, vòng giao tiếp hoàn toàn không giống nhau, nên năm đó lúc Bùi Dương tỏ tình với cô, Bạch Cẩn rất bất ngờ.

“Hả?” Bùi Dương không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, quay đầu nhìn cô một cái, lập tức cười nói: “Có người nói với anh em thích anh.”

… Bạch Cẩn không muốn đi hỏi rốt cuộc là ai nói, dù sao… Học sinh cấp ba thật sự là rất hóng chuyện!

“Khoan, nếu anh cảm thấy em thích anh, sao không chờ em đến tỏ tình chứ?” Bạch Cẩn không hiểu.

“Chuyên thế này, vẫn nên để con trai nói thì tốt hơn.” Bùi Dương thấp giọng mỉm cười, góc mặt thanh tú đẹp mắt. Bạch Cẩn cảm thấy thôi không nên nói sự thật cho anh nghe thì tốt hơn.

“Lúc ấy anh tốt nghiệp rồi, em vẫn học lớp mười, anh không sợ khi đó yêu đương sẽ ảnh hưởng việc học của em sao?”

“Nghĩ tới chứ——” Bùi Dương vặn tiếng nhạc nhỏ đi một chút, “Nhưng mà em xinh như vậy, anh càng sợ… em bị người khác theo đuổi, thế là ra tay trước đã.”

Anh hơi ngượng khi nói ra lời thế này, giống một cậu trai trẻ hơn mười tuổi, xúc động ngây thơ, trong tình yêu có một tí ngốc nghếch liều lĩnh.

Bạch Cẩn nhìn lỗ tai anh hơi hồng hồng, nhịn không được cười ra tiếng.

Bùi Dương đột nhiên cảm nhận được hơi nóng, nhéo nhéo vành tai, muốn cho lỗ tai hạ nhiệt một tí, Bạch Cẩn ngồi một bên nén cười tợn hơn.

Xe đi đến một khu chung cư, sau khi Bùi Dương dừng xe lại, cầm túi đồ phía sau lên, Bạch Cẩn giành quà tặng, “Để em cầm.”

“Ừ.” Bùi Dương lại mím môi cười cười, lần này lại khiến Bạch Cẩn ngại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play