“Con…Con biết à…” Hứa Thạch Lan lắp bắp, nói không hết cả một câu.

Bạch Cẩn cười lạnh một tiếng, “À, xem ra bà cũng biết —— “

Hứa Thạch Lan im lặng một lúc, bắt đầu giải thích, “Mẹ có cách nào được, nó tưởng là tiền bố nó đều ở chỗ mẹ, nhưng mà số tiền đó đã bị nó đánh bài hết rồi, giờ có còn tiền đâu? Trong tay mẹ cũng chỉ có tí tiền hưu mẹ giữ… Kim Nghị nó không tin, suốt ngày làm loạn lên, không cho thì nói sẽ ôm Tuệ Tuệ đi, mẹ làm thế nào được?”

“Chờ đã——” Bạch Cẩn nghe không hiểu, “Anh ta dựa vào đâu mà ôm Tuệ Tuệ đi? Chẳng lẽ…”

“Mẹ không đăng ký kết hôn với Kim Lâm, lúc trước chỉ làm một bữa rượu mừng… Mẹ ông ta thương bà xã ông ta đã mất, không cho phép ông ta tái hôn…” giọng Hứa Thạch Lan thoáng mang theo sự tủi thân, sự tủi thân này đã nhịn rất nhiều năm, sau khi Kim Lâm chết rồi mới vỡ ra là không cam tâm.

Ra là thế, Tuệ Tuệ vào hộ khẩu nhà họ Kim, nên Kim Nghị mới dám đòi tiền Hứa Thạch Lan không chút kiêng dè thế, mà Hứa Thạch Lan lại không thể không nén giận.

Lúc này Mà Bạch Cẩn chỉ muốn đau lòng cho bố. Người đàn bà này vì một người đàn ông không thể lấy bà ta mà từ bỏ gia đình vốn trọn vẹn, ruồng rẫy một người đàn ông không hề tệ với bà ta và một cô con gái mười lăm tuổi, để chạy về một cuộc sống không ai bảo đảm, sống nửa đời sau vốn không thể tưởng tượng…

Bạch Cẩn rất muốn hỏi bà ta một câu, rốt cuộc vì sao? Bố tôi đối xử với bà không tốt sao? Sao bà tình nguyện chọn người đàn ông như Kim Lâm mà rời bỏ ông?

Nhưng Bạch Cẩn hỏi không ra miệng, dù cho nhìn thấy Hứa Thạch Lan bi thảm như giờ, cô cũng hỏi không ra. Đây là tự tôn sau cùng của cô và bố, không cần bất luận sự thương hại nào, không tiếp nhận bất cứ hối hận sau khi đã bị tổn  thương.

Thế là Bạch Cẩn lạnh lùng nói: “Nếu bà biết anh ta chơi thuốc, ngay từ đầu bà không nên cho anh ta tiền, loại người này một khi có tiền là như đỉa hút máu không buông. Bà thật sự muốn sống yên ổn với Tuệ Tuệ, thì đừng liên lạc với anh ta. Tôi sẽ không cho bà tiền nữa, nói cho cùng giờ tôi và Kim Tuệ cũng chẳng có bất cứ cái quan hệ gì, từ nay về sau, bà cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa. Như vậy đi.”

Cắt điện thoại, Bạch Cẩn ngồi yên lặng. Căn chung cư không lớn không nhỏ này từ khi bố qua đời cũng chỉ có một mình cô ở. Khóc không có ai nghe, cười không có ai thấy, trống rỗng, cũng không muốn có người tới thăm, giống trái tim của chính cô. Nhưng không gian vắng vẻ như thế, giờ cũng không có chỗ nào để sắp đặt sự bi thương của cô.

Bạch Cẩn nói với mình đừng khóc đừng khóc từng lần, tất cả tất cả đã đều qua rồi, cô không còn là cô bé mười lăm tuổi lúc trước. Chẳng qua là một đoạn ký ức bị vứt bỏ, về sau sẽ không có ai có thể vứt bỏ mình nữa, bởi vì cô chỉ có chính mình.

Thế nhưng đạo lý chỉ có thể là nói cho êm tai, cũng đâu thể chữa lành cho người ta. Có những thứ hồi ức qua nhiều năm thành thương tổn, cứ tới khi lặng yên không người, lại vỡ ra không kịp chuẩn bị.

Cho mình một bạt tai thật mạnh, Bạch Cẩn hít sâu một hơi, chậm rãi bài xuất thứ ứ đọng trong lòng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, dịu dàng mà mỹ lệ, tim cô thoáng như bị ánh sáng mềm mại khi ôm lấy.

Màn hình điện thoại trên giường sáng lên, có người gọi điện thoại tới lúc này. Kết nối rồi, là giọng Bùi Dương.

“Anh nghĩ chắc em nhận được đồ rồi.”

“Ừm.” giọng cô khàn, không muốn nhiều lời.

“Vậy có thể đến bên cửa sổ đến một lát không—— “

Bạch Cẩn chân trần giẫm trên ánh trăng kia, trán dán lên cửa sổ thủy tinh lạnh buốt. Lầu sáu cũng không phải là quá cao, có thể nhìn thấy đèn đường dưới lầu chung cư có người đang đứng, bóng dáng thon dài thẳng tắp. Trong tay người đó giơ điện thoại, màn hình lóe lên vẫy vẫy tay về cô.

“Em nhìn thấy rồi…” Bạch Cẩn đáp lại.

Bùi Dương đưa di động gần sát lỗ tai, tối nay giọng của anh có hơi khàn khàn, trầm thấp, truyền đến trong lòng Bạch Cẩn, rất là vừa hay.

“Bạch Cẩn, em chỉ là không nguyện lòng tiếp nhận một cuộc tình ổn định, cần đền đáp thôi. Em sợ mình không thể nào đáp lại anh, nên em từ chối bất cứ hình thức liên lụy gì… Nhưng em à, có những thứ tình cảm không cần đáp đền, nó chỉ cần được trả giá là đã rất thỏa mãn rồi. Giống như em thấy thác nước, đổ đến giữa không trung chính là sứ mệnh của nó, nó cũng đâu thèm để ý mình sẽ rơi xuống, và rơi xuống nơi nào… Em không muốn anh đến gần, anh sẽ mãi ở nguyên đây chờ em. Nhưng mà, có thể xin em đừng đi xa không, trước nay anh không giỏi tìm người, anh sợ lại không tìm thấy em nữa, lại đợi thêm mười năm nữa…”

Không biết làm sao, rõ ràng ở độ cao này, hẳn là không thấy rõ lắm, thế nhưng Bạch Cẩn dường như có thể nhìn thấy mặt của anh, tuấn tú dịu dàng, thần sắc là kiểu nghiêm túc cô quen thấy. Nhưng chỉ một nháy mắt, óng ánh nơi đáy mắt biến mất, lại biến thành tối om hoàn toàn mơ hồ.

Trên thủy tinh có vệt ướt, nhàn nhạt rất nhanh bèn hong khô không thấy nữa, nhưng Bạch Cẩn biết nó từng tồn tại. Cô cầm di động, bỗng nhiên tim cũng mềm mại như ánh trăng.

“Em sẽ không đi xa, nếu như anh còn chút kiên nhẫn, thì chờ em một thời gian nữa. Nếu như phiền chán cũng không cần cáo biệt, quay người rời đi là được…”

“Bạch Cẩn, em hãy nhớ rằng, anh mãi mãi không để lại bóng lưng cho em. Có rời bỏ phải là anh tiễn em.”

“….Cảm ơn.” Cô không biết còn nói được gì, nhẹ nhàng nói câu “Ngủ ngon”, đưa mắt nhìn anh chậm rãi lái xe đi.

Đêm nay, dài hơn bình thường. Cô gái phiêu bạt nhiều năm bị cơn đau năm cũ làm bừng tỉnh, lại được ánh trăng dịu dàng an ủi. Tường thành có phòng thủ nghiêm mật cũng xuất hiện khe hở, cho phép dòng nước chảy rả rích không ngừng từng giọt từng giọt thẩm thấu, chậm rãi tràn qua một tòa thành, khôi phục lại cỏ cây sớm đã khô héo, giục nở từng gốc cây phồn hoa.

Trong một buổi sáng tươi đẹp, Bạch Cẩn vừa tới quán, bèn bị ép hỏi cực mạnh.

Hoàn Tử nghiêm túc, chau mày giọng nghe trầm trọng, “Bạch Mỹ Nhân, thẳng thắn sẽ khoan hồng kháng cự sẽ nghiêm trị, có phải chị ngoại tình không?”

“Không có mà——” Bạch Cẩn mở tay ra, “Chỉ có đối tượng nào đâu, sao ngoại tình được?”

“Vậy tại sao lại có soái ca đến quán tìm chị?”

“…. Không phải chỉ có Bùi Dương thôi sao?”

“Còn dám già mồm à! Thế ai ngồi kia vậy?” Hoàn Tử nghiêng người né ra, ngón tay vừa chỉ, Lộ Kiêu một bên uống cà phê nghiêng nghiêng nhìn sang, cười xán lạn hơn hoa đào.

“Ớ——” Bạch Cẩn chần chờ một lát, mới nhớ lại quả thực cô cho Lộ Kiêu một cái danh thiếp nhỏ, không ngờ anh ta nhanh như vậy liền tìm tới cửa.

Tần Vũ giơ “Nắm đấm be bé” lên vung lên mình Bạch Cẩn, “Bạch Mỹ Nhân thật sự là đồ ăn bát trông nồi, còn biết trêu hoa ghẹo cỏ ở bên ngoài, thật sự là phụ tình người ta mà ahuhu…” Khuôn mặt nhỏ khổ đau như oán phụ trong khuê phòng, mắt nai con lã chã chực khóc, lên án từng câu.

Bạch Cẩn đẩy khuôn mặt càng đến gần càng gần của cậu ta ra, buồn cười mắng một câu “Kịch quá”, bảo mấy cô cậu về làm việc, mới ngồi sang bên cạnh Lộ Kiêu.

Anh ta nhếch một bên khóe miệng, “Nhân viên quan em hoạt bát  thật——”

“Quan hệ tôi và họ cũng không tệ lắm, toàn mấy cô cậu rất thú vị.” chuông treo trên tường cho thấy thời gian là chín giờ mười lăm, xem như rất sớm, Bạch Cẩn trông Lộ Kiêu quần áo thoải mái, hỏi: “Đến bao lâu rồi?”

“Chưa bao lâu cả, sáng sớm chạy bộ nên chạy tới chỗ này, nghĩ em hình như ở đây, nên tiện tới ăn bữa sáng.” Lộ Kiêu cúi đầu cắn một cái sandwich, lỗ tai trông hơi đỏ.

Xem ra bệnh cũ lúc anh ta nói dối vẫn không thay đổi, là một lãng tử tình trường, có nhược điểm như thế thật sự là có hơi tương phản đáng yêu. Song phản ứng sinh lý, cũng không có cách nào khống chế. Bạch Cẩn cũng không nói ra, lẳng lặng ngồi cùng một lúc, đứng lên nói: “Anh ăn từ từ, tôi đi làm trước.”

Lộ Kiêu cắn một miệng lớn đồ ăn, bất mãn nói: “Em cứ như đi vậy à, anh đi từ thật xa đến đây, tốt xấu gì ngồi cùng anh một tí đi, lần trước em cũng vội vàng liền chạy mất…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play