Triệu Tinh cười nhẹ trong chốc lát, nói: “Việc phạm pháp thì tôi không thể làm.”
Tôi ừ một tiếng, một lần nữa cảm ơn cái hệ thống pháp luật hợp lý trong cái thời đại hòa bình mà mình đang sống.
“Tôi mới mua một căn hộ tặng cậu nên đưa cậu đi xem thôi.” Triệu Tinh thình lình nói.
“Tôi đứng tên nhiều căn nên vượt quá giới hạn mua rồi.” Tôi cũng khá hiểu biết pháp luật tương quan nên mấy năm gần đây cũng không mua thêm nhà cửa đất đai gì.
“Tôi nhờ quan hệ giúp cậu có thể mua thêm hai hộ rồi.” Triệu Tinh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Giấy tờ cần thiết của cậu tôi đều có, thủ tục đã xong xuôi rồi.”
Tôi suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: “Đây là làm trước khi ly hôn sao?”
“Ly hôn hay không cũng không ảnh hưởng đến việc tôi muốn tặng gì đó cho cậu.” Triệu Tinh không nhìn tôi mà quay đầu nhìn khung cảnh đang dần lùi xa ngoài cửa sổ. “Tiền cậu kiếm còn phải để người khác tiêu.”
“Cậu cũng có thể để người khác tiêu tiền của mình,” Tôi thật lòng nói những lời này, “Không cần cứ nhất thiết phải là tiêu cho tôi.”
“Cậu sẽ không thấy đau lòng sao?” Triệu Tinh nhanh chóng hỏi lại tôi.
“Lúc trước tôi cũng có đau lòng đâu. Cậu nuôi bao nhiêu tình nhân bên ngoài, cho nhà, cho xe, cho ra nước ngoài, cậu nghĩ tôi quan tâm sao?”
Nói xong câu này tôi không nhịn được cười. Triệu Tinh đối xử với tôi cũng không thể nói là không tốt, nhưng hắn cũng có thể đối xử với người khác như vậy. Đã không phải độc nhất vô nhị thì dù có quý giá đến đâu cũng khó gây ấn tượng với người khác.
Tất nhiên, cũng có thể là tôi đang xoi moi, trách móc Triệu Tinh quá mức.
Triệu Tinh nhanh chóng đáp lại, nói: “Những thứ tôi cho tình nhân chỉ là giao dịch thanh toán, còn đối với cậu là những món quà vô điều kiện.”
“Không, chúng ta cũng là giao dịch thanh toán thôi.” Tôi bác bỏ lời giải thích của Triệu Tinh, “Cậu muốn dùng tiền để mua thời gian và sự bầu bạn của tôi. Cho dù là lấy danh nghĩa vì tình yêu, thì bản chất vẫn là như cũ.”
Triệu Tinh lần này không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Hắn quay đầu nhìn thẳng vào tôi, mấy giây sau mới nói: “Thôi Minh Lãng, hôm nay tôi không muốn cãi nhau với cậu.”
Hắn nói thế, tôi lại càng muốn cãi một trận với hắn. Có lẽ chúng tôi còn thiếu một trận khắc khẩu thừa sống thiếu chết. Cãi nhau rồi mới có thể một phách hai tán, đỡ phải dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng.
Tôi nhai đi nhai lại bốn chữ ‘Một phách hai tán’ trong lòng, cảm nhận được sự phản kháng trong lòng rất quen thuộc. Những năm qua, đã không ít lần tôi muốn chấm dứt với Triệu Tinh Tinh.
Tôi rất giỏi khiến người khác buồn, cũng rất giỏi chuyện chấm dứt một mối quan hệ. Nhưng tôi lại không biết phải ra tay thế nào với Triệu Tinh Tinh.
Trong lòng tôi luôn có một giọng nói nào đó luôn cố gắng thuyết phục tôi đừng từ bỏ Triệu Tinh, đừng từ bỏ mối quan hệ giữa chúng tôi, đừng cắt đứt ràng buộc của đôi bên.
Cho dù hiện tại đã ly hôn, tôi lại vẫn không thể nhẫn tâm khiến hắn quá đau lòng, quá nan kham, vẫn ôm một lòng muốn chúng tôi có lẽ sẽ có thể quay về làm tri kỷ tốt. Khi thì muốn tới gần, khi thì muốn rời xa.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ có thể làm tốt, nhưng lại đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Triệu Tinh muốn cùng tôi chơi trò nước ấm nấu ếch xanh, tôi lại chỉ thấy phiền chán. Con người Triệu Tinh, tôi đã rõ như lòng bàn tay. Vậy nên cũng không hề chờ mong, hy vọng bất cứ thứ gì vào tương lai của chúng tôi
Ngay cả khi hắn có thể nước chảy đá mòn khiến tôi động tâm, cả khi chúng tôi lại quay về bên nhau, vậy thì đã sao?
Chẳng qua là lịch sử lặp lại, tiếp tục chơi chán, tiếp tục suy nghĩ xem có nên tìm niềm vui mới hay không, tiếp tục hành hạ và tiếp tục thỏa hiệp với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT