Triệu Tinh cả đêm không ngủ. Ngày hôm sau, hắn lập tức phái người đi điều tra tất tần tật về Hứa Nặc. Một xấp tài liệu dày cộp mau chóng được đặt lên bàn hắn. Triệu Tinh lật nhanh xem qua, tầm mắt cuối cùng lại dừng ở một hàng chữ nhỏ —— "Ung thư phổi giai đoạn cuối. Thời gian còn lại không tới sáu tháng."
Triệu Tinh không phải người tốt nhưng hắn cũng chưa xấu xa quá mức. Dòng chữ này khiến hắn bỗng thấy có chút thương hại, đánh mất suy nghĩ ỷ thế hiếp người của hắn, khiến hắn ngược lại còn suy nghĩ xem có nên tiết lộ chuyện này cho Thôi Minh Lãng không.
Hắn hiểu chồng mình. Thoạt nhìn lạnh lùng tới mức quái đản nhưng trên thực tế lại rất tình cảm. Những năm qua, Thôi Minh Lãng hào phóng ra tay cứu người, cũng giúp rất nhiều tình nhân, bạn giường nghèo túng. Nếu Thôi Minh Lãng biết Hứa Nặc sinh bệnh, khả năng sẽ chăm sóc anh ta, sau đó ở bên anh ta đến phút lâm chung —— Mà đó cũng không phải là tình yêu, chỉ đơn giản là lòng thương hại mà thôi.
Triệu Tinh châm một điếu thuốc, quyết định tạm thời sẽ không ra tay. Nói không chừng Thôi Minh Lãng sẽ mau chóng chán Hứa Nặc. Mà cho dù hai người họ vẫn tiếp tục quen nhau thì đợi đến khi Thôi Minh Lãng biết được bệnh tình của Hứa Nặc, chắc chắn Thôi Minh Lãng sẽ không yêu Hứa Nặc nữa.
Chồng hắn sẽ luôn yêu chính mình nhất, cũng sẽ luôn đa tình lại bạc tình như vậy.
Sai lầm của Triệu Tinh đã giúp cho Hứa Nặc và Thôi Minh Lãng càng có thêm cơ hội để hòa hợp. Thỉnh thoảng, Triệu Tinh sẽ như một kẻ biến thái, lái xe tới nơi hai người họ thường đến, dùng ống nhòm quan sát hai người họ.
Có đôi khi, Triệu Tinh sẽ ảo tưởng rằng hắn là người đang đứng bên Thôi Minh Lãng. Diệu cười, cái ôm, nụ hôn của Thôi Minh Lãng tất cả đều thuộc về hắn. Nhưng sau đó hắn sẽ mau chóng tỉnh táo lại. Tỉnh lại để mà ý thước được Thôi Minh Lãng đang từng chút, từng chút một sa vào tình yêu cuồng nhiệt với một kẻ thứ ba.
Triệu Tinh ngả người tựa vào phần tựa lưng mềm mại đắt tiền của ghế ô tô. Hắn chợt nhận ra, tâm trạng giờ phút này của hắn chính là ghen.
Thật đau đớn, thật xấu xí làm sao.
Nhưng cũng không nhất thiết phải thế. Hắn chỉ cần vung tiền là có thể có bất cứ ai hắn muốn. Thế giới này rộng lớn như vậy, hắn sẽ có thể tìm được người mình vừa ý.
Thôi Minh Lãng không nên là người duy nhất của hắn. Thôi Minh Lãng không cần hắn, hắn cũng có thể không cần Thôi Minh Lãng.
Vậy mới công bằng, phải không?
Chẳng lẽ không phải?
Triệu Tinh càng chơi càng điên cuồng. Mỗi khi hắn nhớ tới Thôi Minh Lãng, hắn sẽ ném điện thoại đến một nơi không thể với tới. Hắn tựa như một con cá thoi thóp sắp chết lại ngoan cố không muốn tìm nước có thể cứu được mình.
Hắn kiềm chế bản thân, hạ quyết tâm. Thỉnh thoảng hắn sẽ lại có suy nghĩ ly hôn thì ly hôn, đâu có ai sống thiếu ai mà chết đâu. Nhưng chỉ cần Thôi Minh Lãng gọi một cuộc điện thoại, hắn lại sẽ cởi bỏ toàn bộ áo giáp.
Cho dù lớp ngụy trang bên ngoài của hắn có hoàn hảo đến cỡ nào đi chăng nữa, thì bên trong Triệu Tinh vẫn khao khát người mình yêu đến độ bệnh hoạn.
Làm kẻ hầu cũng được, làm bạn diễn cũng được, làm máy rút tiền cũng được...... Triệu Tinh không muốn từ chối bất cứ yêu cầu nào của Thôi Minh Lãng.
Hắn chỉ muốn bảo vệ mối hôn nhân lung lay sắp đổ này của hai người, nhưng càng ngày, cái mong muốn ấy lại càng như một hy vọng xa vời.
Triệu Tinh nhìn thật kỹ Thôi Minh Lãng. Từ trong đôi mắt của Thôi Minh Lãng, hắn thấy được tình yêu đang đâm chồi, nhưng đối tượng không phải là hắn, mà là Hứa Nặc sắp chết.
Thôi Minh Lãng như đã sắp yêu người kia.
Thôi Minh Lãng đã không còn yêu hắn từ lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT