Tạ Ninh ngơ ngác nhìn Trang Duyên, vẻ mặt mờ mịt, giống như là không thể hiểu được nội dung trong lời nói của anh.

Trang Duyên bật cười: “Sao lại ngây ngốc rồi”.

Thấy nửa ngày rồi mà Tạ Ninh vẫn không có trả lời, Trang Duyên không khỏi nhíu mày, kinh ngạc nói: “Đừng nói là em..... thực sự không có ý định cho tôi một cái danh phận đấy nhé?”

Tạ Ninh lặp lại một lần nữa: “…… Danh phận?”

Nhìn bộ dáng hoang mang mờ mịt của Tạ Ninh, Trang Duyên không cảm thấy tức giận, trái lại có chút buồn cười.

“Đúng vậy.” Anh nắm lấy tay Tạ Ninh, vừa vuốt ve vừa nghịch nghịch như đang vuốt lông thỏ: “Hiện tại tôi là người nào của em vậy?”.

Tạ Ninh theo bản năng nói nói theo Trang Duyên: “Người nào?”

“.......”

Trang Duyên nắm chặt lấy tay cậu, anh nghiêng người ra phía trước cậu, dùng giọng điệu quyến rũ nói: “Bây giờ tôi là hàng xóm của em? Bạn bè? Hay là.....bạn trai? Người yêu?”.

Tạ Ninh đột nhiên giật mình, giật tay lại như bị điện giật.

Lúc giật mình giống y hệt bé thỏ trắng.

Trang Duyên nghĩ như vậy, ý cười trên môi càng đậm.

Tạ Ninh lẩm bẩm nói: “Tôi không biết...”

“Ừm” Trang Duyên gật gật đầu: “Chuyện này cũng là do tôi sai”.

Tạ Ninh sửng sốt, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nhận sai.

Trang Duyên nhẹ nhàng đặt tay lên mặt bàn, hình như có hơi lo lắng, anh vô thức gõ gõ hai cái, mới nói: “Dường như tôi chưa từng thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình dành cho em một cách rõ ràng”.

Bày tỏ?

Tạ Ninh hoàn toàn ngơ ngác.

Cậu muốn mở miệng nói, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại. Đầu óc bỗng trống rỗng vài giây, nhất thời không nghĩ được cái gì nữa, cũng không biết nên nói cái gì.

Cậu biết Trang Duyên không có nói giỡn.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, mới khiến cậu càng hoảng sợ thất thố.

Trang Duyên nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Anh thích em, Tạ Ninh”.

Anh thích em.

Tạ Ninh.

Không biết vì sao, khi Tạ Ninh nghe câu nói này, trong lòng đột nhiên chấn động, đồng tử chậm rãi co lại.

Sau đó hơi run một cái, nước mắt liền chảy ra.

Trang Duyên bị kinh hoảng.

“Sao lại khóc rồi?” Anh muốn duỗi tay xoa xoa mặt Tạ Ninh, tay chân lại có chút luống cuống: “Bị anh doạ sợ rồi hả, bảo bối nhỏ?”.

Hai tay Tạ Ninh run lên, vẫn không có trả lời, chỉ có thể yên lặng lắc lắc đầu.

Trang Duyên nhìn bộ dáng này của cậu, anh đứng lên, đi đến trước mặt cậu, rồi từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu: “Anh thích em, là nghiêm túc, không có đùa giỡn”.

Anh nói: “Muốn trở thành bạn trai của em, muốn được kết hôn với em, muốn được cùng em trải qua hết quãng đời còn lại, muốn được cưng chiều em yêu em hôn em ngủ em”.

Mỗi một lời anh nói ra đều khiến cho Tạ Ninh hoàn toàn ngây ngốc, gương mặt trắng bệch ban đầu bây giờ cũng từng chút đỏ ửng lên.

Cậu gian nan mở miệng nói: “Tôi, tôi không biết......”

“Không biết cái gì?” Trang Duyên bật cười: “Không biết anh thích em? Anh cảm thấy biểu hiện của mình quá rõ ràng, em sẽ không có ngốc tới như vậy đó chứ?”.

Tạ Ninh yên lặng lắc đầu.

Trang Duyên lẳng lặng nhìn cậu chốc lát, thấy mắt cậu vẫn còn đỏ hoe, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc, nhẹ giọng hỏi: “Hay là......em không biết phải đáp lại anh như thế nào?”.

Tạ Ninh chậm rãi gật gật đầu.

Hô hấp của cậu dồn dập, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cơ thể vô thức run rẩy.

Cái loại run rẩy này là trong vô thức, so với phản xạ có điều kiện càng khiến cho người ta không dễ phát hiện.

Nhưng cậu không có chống cự hay giãy dụa, lúc Trang Duyên lau nước mắt, cậu thậm chí còn nghiêng đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Trang Duyên.

Trang Duyên nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của Tạ Ninh có chỗ không thích hợp, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng bây giờ anh cũng không muốn ép Tạ Ninh phải đưa ra câu trả lời.

“Không vội.” Anh ôn nhu nói: “Em có thể chậm rãi suy nghĩ, anh chờ được”.

Tạ Ninh âm thầm thở ra một hơi.

Lúc này cậu đã phục hồi tinh thần lại, cũng biết chính mình vừa rồi có bao nhiêu thất thố, nhưng lại không biết phải giải thích với Trang Duyên như thế nào.

Trong khoảnh khắc nghe được lời bày tỏ của Trang Duyên, thứ mà cậu cảm nhận được không phải là khiếp sợ, cũng không phải vui sướng, mà lạ sự đau đớn lan tràn từ trong lồng ngực.

Đau đến mức cậu không nhịn được mà bật khóc.

Đã rất lâu rất lâu rồi cậu không còn cảm nhận được thứ cảm xúc gì nữa, thậm chí cũng quên mất cảm giác thích là như thế nào.

Giống như bùn đất tích tụ lâu ngày dài tháng, khiến cho toàn bộ con đường bị tắt nghẽn.

Rồi đến khi thứ cảm xúc xa lạ ấy ập đến, đâm vào đống bùn đất tích tụ kia, đâm đến mức ngực cậu run lên.

“Chỉ là tôi.....quá bất ngờ” Sợ Trang Duyên hiểu lầm, Tạ Ninh khô khan giải thích nói: “Tôi, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt”.

Trang Duyên rũ mắt, cũng không vạch trần cái cớ của cậu, đáp: “Ừm, không có sao đâu, anh sẽ không ép em phải đáp lại anh ngay bây giờ”.

Tạ Ninh cẩn thận dè dặt quan sát vẻ mặt của Trang Duyên, sợ anh sẽ tức giận.

Một người bình thường, khi bày tỏ tình cảm mà bị đáp lại như vậy, hình như đều sẽ tức giận lắm......

Mà cậu còn khóc nữa.

Cậu phai giải thích chuyện này như thế nào bây giờ!

Ngón tay Tạ Ninh khẽ run rẩy, không nhịn được vành mắt lại đỏ lên.

Cậu không muốn khóc đâu, nhưng mà cậu không nhịn được.

Trang Duyên khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Sao lại muốn khóc nữa rồi”.

Tạ Ninh nhanh chóng hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Nhìn thấy vành mắt cậu ứa nước mắt, lại mạnh mẽ nhịn xuống, bộ dáng muốn khóc mà không dám khóc, Trang Duyên càng thêm bất đắc dĩ.

Anh chỉ là bày tỏ tình cảm thôi mà, sao lại doạ cho Tạ Ninh bật khóc y như là bị anh bắt nạt vậy.

Nghĩ đến đây anh bỗng mất tập trung, thấy Tạ Ninh với bộ dáng đáng thương nhìn anh, anh quả thật muốn đem cậu ra tàn nhẫn bắt nạt một chút.

Anh không nhịn được thở dài trong lòng: Em đúng là ỷ vào anh yêu em mà.

Cái chân ngồi xổm nảy giờ đã có chút tê rần, Trang Duyên đứng lên, vừa định quay lại chỗ ngồi, cổ tay áo đã bị Tạ Ninh nắm kéo lại.

Anh cúi đầu nhìn Tạ Ninh.

“Đừng đi.” Tạ Ninh cho rằng anh muốn bỏ đi, trong lòng nhất thời nóng nảy, liền cố nén nước mắt muốn rơi xuống, liều mạng tìm cái cớ: “Thực xin lỗi, tôi, tôi......”

Tạ Ninh lắp bắp ‘tôi’ nữa ngày trời, nói năng lộn xộn không đâu vào đâu, cuối cùng cố gắng nặn ra được ba chữ: “......Anh, đừng, đi”.

Trang Duyên vội vàng dỗ cậu: “Anh không có đi, em đừng khóc”.

Tạ Ninh chỉ lôi kéo ống tay áo anh, không kiềm chế được nước mắt đang rơi xuống.

Trong lòng Trang Duyên khẽ động, giống như là nhớ tới chuyện gì, xoay người ôm Tạ Ninh vào lồng ngực mình: “Ngoan, Ninh Ninh, anh vẫn ở đây, không có đi”.

Ngã vào lồng ngực vững chắc của Trang Duyên, Tạ Ninh mới hoàn toàn an tâm.

Trang Duyên: “Em đừng có khóc ướt áo của anh đó nha, lát nữa anh còn phải đi ra ngoài ăn cơm nữa đó”.

Một lúc sau Tạ Ninh mới nghẹn ngào trả lời: “Tôi, tôi không có khóc!”.

“Được được được, em không có khóc, là do anh nhìn lầm” Trang Duyên đưa tay ra sau lưng cậu nhè nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu an ủi cậu, trong mắt hiện lên tia trầm ngâm.

Mặc dù tính tình Tạ Ninh vừa hướng nội lại thẹn thùng, đối xử với người khác cũng lãnh đạm thờ ơ, nhưng cậu cũng không phải là người thích khóc.

Trang Duyên nhớ rõ, ngày đó ở Lan Trai lúc anh bị mất khống chế đè Tạ Ninh cưỡng hôn, anh còn cho rằng Tạ Ninh sẽ khóc, nhưng cậu không hề khóc.

Lại nói sau đó ở trong phòng tắm Tạ Ninh vẫn luôn có vẻ như muốn khóc nức nở kêu đau, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.

Thế mà hôm nay cậu lại khóc.

Trang Duyên cho rằng chính mình đã nói gì đó kích thích đến cậu, anh bắt đầu cẩn thận nhớ lại, hình như anh vừa nói lời bày tỏ xong, nước mắt của Tạ Ninh cũng lập tức rơi xuống.

Trang Duyên nhịn không được nhíu mày, trong lòng bắt đầu sinh ra nghi hoặc.

Chờ Tạ Ninh ổn định lại cảm xúc, cậu đỏ mặt, thoát khỏi cái ôm của Trang Duyên.

Trang Duyên nhướng mày cười: “Em đúng là dùng người ta xong là ném ngay”.

Tạ Ninh nhỏ giọng cãi lại: “Tôi không có ném”.

Trang Duyên nghiêm túc gật đầu nói: “Cho dù em có ném anh đi, anh cũng sẽ chủ động chạy về bên cạnh em, đảm bảo là em muốn ném cũng không bao giờ ném được”.

Tạ Ninh không biết nhớ tới cái gì, mặt càng đỏ hơn.

Cậu còn túm lấy tay áo Trang Duyên không buông, cứ như sợ giây tiếp theo anh sẽ biến mất ngay lập tức.

Trang Duyên rũ mắt, hỏi: “Lúc nảy em khóc, là vì sợ anh bỏ đi à?”.

Tạ Ninh siếc chặt ngón tay, gật gật đầu: “.... Ừm”.

Trang Duyên lại hỏi: “Không muốn anh bỏ đi?”

Tạ Ninh thành thật nói: “Không muốn”.

Chẳng những không muốn, mà cậu còn sợ hãi việc anh sẽ bỏ đi, sợ đến mức muốn bật khóc.

Trang Duyên cúi đầu cười cười

Rõ ràng là bày tỏ tình cảm không thành, nhưng nhìn Tạ Ninh như vậy khiến anh không thể nào nổi giận được nữa.

Chỉ muốn kéo người ta ôm vào trong ngực sau đó xoa chỗ này một cái rồi bóp chỗ kia một cái.

Anh nói: “Em yên tâm, anh không có đi đâu, tại ngồi xổm lâu quá nên chân nó bị tê”.

Tạ Ninh lưu luyến không rời mà buông tay áo anh ra, đôi mắt mở to chớp mắt nhìn anh: “À”.

Trang Duyên bật cười: “Em muốn nắm thì cứ nắm đi”.

Tạ Ninh lập tức túm chặt ống tay áo của anh, cả gương mặt đã khôi phục huyết sắc, trở nên đỏ ửng.

“Đừng nói là em chưa đáp lại anh” Trang Duyên khẽ cười một tiếng: “Cho dù em từ chối, anh cũng sẽ không chịu đi đâu. Tuy rằng trước đây chưa từng làm chuyện này.... nhưng, không phải là chỉ theo đuổi một người thôi sao?”.

Anh hung dữ nhéo nhéo mặt Tạ Ninh, giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc: “Anh muốn được cùng em ở bên nhau, là nói nghiêm túc, nếu em không đồng ý, anh sẽ theo đuổi cho tới khi nào em đồng ý thì thôi, cho nên em không cần sợ anh bỏ đi”.

Tạ Ninh tựa như được uống thuốc an thần, cơ thể vẫn luôn căng thẳng cũng được thả lỏng: “... Ừm”

Trang Duyên suy nghĩ một hồi, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Ninh Ninh, anh nhớ hình như lần trước tụi mình có nói, anh ôm em một cái, thì em để cho anh hôn một lần”.

Tạ Ninh nhanh chóng trả lời: “Tôi rõ ràng là không có đồng ý”

Trang Duyên không có dây dưa, ngược lại nói: “Vậy em trả lời anh mấy vấn đề được không?”.

Tạ Ninh khó hiểu nhìn nhìn anh.

Giọng điệu Trang Duyên mất mát: “Em không có đáp lại lời tỏ tình của anh, thì cũng nên cho anh thu lại chúc lợi ở chỗ khác chứ”.

Trong lòng Tạ Ninh ngay lập tức sinh ra áy náy, ngồi thẳng người lên, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Trang Duyên cười: “Không cần khẩn trương như vậy, nếu không muốn trả lời, cứ nói không là được”.

Tạ Ninh tiếp tục nghe lời gật gật đầu.

Trang Duyên lẳng lặng chăm chú nhìn cậu, thấp giọng hỏi: “Em..... thích anh không?”.

Tạ Ninh sửng sốt.

Trang Duyên vội vàng bổ sung thêm một câu: “Em cũng biết cái thích mà anh nói là loại nào mà”.

Mặt Tạ Ninh lập tức đỏ bừng lên.

Cậu không mở miệng, Trang Duyên cũng không vội, nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm.

Sau một hồi lâu, Tạ Ninh đỏ mặt, nhẹ giọng trả lời: “..... Thích”.

Trang Duyên lập tức yên tâm.

Chỉ cần Tạ Ninh thích anh, cái khác đều không thành vấn đề.

Anh nghĩ nghĩ, hỏi tiếp: “Vậy em muốn suy nghĩ trong thời gian bao lâu, mới có thể cho anh một câu trả lời?”.

Tạ Ninh rũ mắt xuống, biểu tình trở nên bất an: “Tôi, tôi không biết”.

Trang Duyên nhìn bộ dáng này của cậu, trong lòng cười thầm.

Xem ra chỉ cần liên quan đến vấn đề tỏ tình là cậu sẽ trở nên bất an.

Anh không vội vàng suy nghĩ đoán, sau một hồi mới thăm dò hỏi: “Trước đây từng bị người ta tỏ tình rồi sao?”.

Tạ Ninh ngoan ngoãn gật gật đầu.

Với vẻ ngoài và khí chất của Tạ Ninh, trong trường đại học chính là một nhân vật làm mưa làm gió, không được ai tỏ tình mới là không bình thường.

Trang Duyên lại hỏi: “Rất nhiều?”

Tạ Ninh nghĩ nghĩ: “......Chắc cũng không ít”.

Trang Duyên nghiến răng, ấy vậy mà có chút ghen ghét trong lòng.

Anh không thể kiềm chế được mà nghĩ tới Từ Thanh, trong lòng khẽ động, bộ dáng này của Tạ Ninh, có khi nào có liên quan đến Từ Thanh hay không?

Có khi nào trước đây tại tên Từ Thanh kia làm cậu tổn thương quá sâu nặng, để lại bóng ma tâm lý, cho nên mới.....

Anh càng nghĩ càng tức cái lồng ngực, lại sợ doạ đến Tạ Ninh, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Khi ở cùng với Tạ Ninh, anh vẫn luôn cố gắng không thèm để tâm đến chuyện của Từ Thanh, sợ chính mình không nhịn được lại xúc động muốn đi giết người.

Hơn nữa cái loại người như Từ Thanh, cũng không đáng để cho anh bận tâm, nếu anh thật sự bị vướng vào nói không chừng rước vào thân một đống rắc rối.

Anh cũng không cảm thấy giữa Tạ Ninh và Từ Thanh sẽ có vấn đề gì.

Từ Thanh chỉ còn là quá khứ thôi, mà anh và Tạ Ninh mới là của hiện tại và tương lai.

Khi còn trẻ ai mà không đụng trúng mấy tên cặn bã đâu, anh không muốn đào sâu vào quá khứ của Tạ Ninh, thậm chí trải qua chuyện lần này, anh càng đau lòng và thương Tạ Ninh nhiều hơn.

Nhưng phản ứng hôm nay của Tạ Ninh khiến anh không lường trước được.

Anh trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.

Có lẽ anh nên cẩn thận điều tra tên Từ Thanh này?.

“Trang, Trang Duyên?” Tạ Ninh thấy anh nữa ngày mà không nói tiếng nào, cẩn thận gọi anh một tiếng.

Trang Duyên lấy lại tinh thần, cười cười nhìn cậu: “Hoá ra có nhiều người thích em như vậy, nói không chừng anh còn phải xếp hàng dài đến tận chân trời”.

Tạ Ninh cảm nhận được vị giấm trong lời nói của anh, nhỏ giọng nói: “.... Người thích anh khẳng định cũng không ít”.

Trang Duyên: “Nhưng anh đều không thích bọn họ, nếu là em, anh sẽ cho nhảy vào hàng”.

Tạ Ninh cứng họng: “Nhảy vào hàng?”.

“Đúng vây. Cho em nhảy lên vị trí đầu tiên” Trang Duyên trêu chọc mà cười cười nhìn cậu: “Vậy Ninh Ninh có nguyện ý xếp hàng vì anh không?”.

Tạ Ninh: “Nguyện ý.”

Trang Duyên lại hỏi: “Vậy em có cho người khác nhảy vào hàng không?”.

Tạ Ninh đột nhiên lắc đầu: “Không cho.” Dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “.......Chỉ cho mình nhảy vào hàng anh thôi”.

Trang Duyên hít sâu một hơi: “Có những lời này của em, cho dù hiện tại không có danh phận, anh cũng chiệu”.

Môi Tạ Ninh run lên: “Tôi....”.

Trang Duyên thấy thế, đưa tay ấn lên trên đôi môi cậu, động tác không nặng không nhẹ, trấn an nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều”.

Anh lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, còn có một vấn đề nữa”.

Tạ Ninh nghi hoặc nhìn qua: “Cái gì?”.

Trang Duyên nhìn ánh mắt mơ màng cùng đôi môi đỏ mọng của cậu, cười khẽ nói: “Thôi, không hỏi nữa”.

Tạ Ninh: “?”

Trang Duyên cúi đầu, lược bớt quá trình dò hỏi, trực tiếp hạ thấp người xuống, cường thế không cho phép chống cự hay phản kháng mà hôn lên môi Tạ Ninh.

Tạ Ninh mở to hai mắt: “!!!”

Ban đầu Trang Duyên chỉ muốn hôn lướt nhẹ một cái rồi thôi, dù sao thì mình không danh không phân nên anh liền đòi xíu ngon ngọt trên người Tạ Ninh.

Nhưng mà hôn có một chút, liền không cầm lòng được nữa.

Đôi môi của Tạ Ninh mềm mại khiến người ta không tưởng tượng được, đôi môi khẽ hé mở, tựa như đang đợi chờ bị cướp đoạt.

Lý trí của Trang Duyên trong phút chốc đã bỏ nhà đi bụi, anh chỉ còn biết hung hăng chiếm đoạt hô hấp của Tạ Ninh.

Nụ hôn ôn nhu ban đầu bây giờ mang theo sự xâm lược mà trở nên kịch liệt, thậm chí Tạ Ninh còn có cảm giác Trang Duyên đang cắn mình, động tác hung hăng khiến cho Tạ Ninh sinh ra ảo giác có phải mình sắp bị nuốt chửng rồi không.

Nhưng Tạ Ninh không cảm thấy phản cảm.

Thậm chí cậu còn ngoan ngoãn hé miệng ra, mặc cho Trang Duyên muốn làm gì thì làm, đến khi đầu lưỡi của Trang Duyên vói vào, cậu không nhịn được mà vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Trang Duyên ngay lập tức phát điên.

Cậu là đồ ngốc hả? Vào thời điểm này rồi mà cậu còn đáp lại anh!.

Trong căn phòng nhỏ hẹp yên tĩnh không chút âm thanh, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể nghe rõ ràng.

Nụ hôn kịch liệt kèm theo tiếng nước ướt át, bất cứ ai nghe thấy âm thanh này, đều không nhịn được mà mặt đỏ tim đập nhanh.

Trang Duyên lặng lẽ kéo vạt áo cậu lên, rồi từ tren eo luồn tay vào trong, dừng lại ở từng tất da tất thịt trên người cậu.

Tạ Ninh bị cảm giác lành lạnh này kích thích đến mức cả người run rẩy.

Thân thể cậu cứng đờ, rồi chậm rãi thả lỏng ra, thể hiện rõ ý tứ mặc kệ.

Nếu không phải thời gian và địa điểm đều không phù hợp, Trang Duyên hận không thể ngay lập tức đè cậu ra mà lăn lộn một lần.

Chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, cả người Tạ Ninh như nhũn ra, toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào người Trang Duyên, phát ra âm thanh nức nở như thú nhỏ: “....Ưm....”.

Trang Duyên nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt trên eo cậu: “Anh thấy em còn rất khẩu thị tâm phi đó nha”.

Tạ Ninh nhẹ thở gấp, mê mang mà nhìn anh: “…… Cái gì?”

Không hiểu sao âm thanh của cậu có chút khàn.

Trang Duyên nghe được trong lòng liền ngứa ngáy, cười khẽ: “Lúc nảy còn nói không muốn hôn, hiện tại không phải rất hưởng thụ sao, còn đáp lại anh nữa......”

Tạ Ninh lập tức đỏ mặt.

Cậu......cậu lúc nảy đã làm ra hành động gì vậy chứ!!!!

Trang Duyên lại hôn nhẹ cậu vài cái, còn chụp lên đầu cậu cái mũ ‘khẩu thị tâm phi’, một hai bắt cậu phải thừa nhận cậu cũng rất hưởng thụ khi được hôn.

Tạ Ninh, Tạ Ninh hoàn toàn nói không ra lời!

Cảm thấy quá xấu hổ!

Vào mùa đông màn đêm buông xuống càng nhanh, sắc trời cơ hồ đã hoàn toàn tối mịt, Trang Duyên kéo Tạ Ninh từ trên ghế lên.

“Đi thôi bên dưới chắc hẳn là người cũng về gần hết rồi, nên đi ăn cơm tối thôi”.

Tạ Ninh yên lặng đi theo sau lung anh.

Trang Duyên thấp giọng hỏi: “Có đi được không em? Chân không mềm nữa?”.

Tạ Ninh mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh một cái, tỏ vẻ bản thân vẫn còn có thể tự đi được.

Mới vừa đi hai bước, đã bị Trang Duyên kéo lại.

Ý cười trên mặt Trang Duyên càng đậm: “Em định cứ để như này mà đi xuống à?”

Tạ Ninh nhất thời không phản ứng lại được “Làm sao vậy?”

Trang Duyên bật cười: “Em cứ để như vậy rồi đi xuống, mẹ anh nhất định sẽ hung hăng mắng anh một trận đó, nói anh nhất định đã bắt nạt em”.

Tạ Ninh: “Tại sao?”.

Trang Duyên thản nhiên nói: “Em có biết hay không, em hiện tại cái mũi, lỗ tai, cái miệng đều đỏ ửng lên”.

Đặc biệt là đôi môi kia đỏ mọng mềm mại, vừa nhìn là biết ngay mới bị người ta hung hăng yêu thương bắt nạt.

Tạ Ninh nghe vậy, trên mặt càng nóng hơn: “Còn không phải tại anh!”.

Trang Duyên dẫn cậu vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt cho cậu, tự tay cầm khăn lông lau sạch nước trên mặt cậu, sau đó nâng cằm cậu lên quan sát hồi lâu.

“Ừm, hiện tại nhìn sơ qua cũng không dễ phát hiện, chỉ là mặt vẫn còn đỏ.....em cũng dễ thẹn thùng quá đi”.

Tạ Ninh lẩm bẩm nói: “Hay là tôi đi rửa mặt lại lần nữa?”.

“Rửa nữa cũng không có tác dụng” Trang Duyên nói: “Không sao đâu, cũng không dễ thấy đâu, nói là bị lạnh tới mức đỏ mặt sẽ không có ai nghi ngờ”.

Tạ Ninh: “.... Ừm”.

Giờ cơm tối đúng như Trang Duyên nói, không còn nhiều người nữa, khách khứa đều đã về cả rồi, còn lại đều là người trong nhà.

Ba của Trang Duyên nhìn qua tuy ít khi nói cười, nhưng đối với mọi người lại vô cùng nhiệt tình, không hề nghiêm túc sắc bén như trong tưởng tượng của Tạ Ninh.

Chiều nay tâm trạng xoay chuyển quá lớn, vừa khóc vừa cười, lúc ăn cơm tối, so với ngày thường Tạ Ninh càng ít nói hơn một chút, cũng may đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt mọi người, cho nên mọi người mới cho rằng tính tình của cậu vốn là vậy.

Kiều nữ sĩ cho rằng cậu sợ người lạ, đau lòng gắp vào chén của cậu thật nhiều đồ ăn, không ngừng hỏi cậu thích cái gì, bảo cậu đừng ngại, cứ tự nhiên mà gắp.

Tạ Ninh cảm nhận được sự nhiệt tình như lửa của Kiều nữ sĩ, trong lòng ấm áp, cảm động gật gật đầu: “Con đều thích ăn”.

Trang Duyên ngồi cạnh Tạ Ninh chậm rì rì lên tiếng: “Mẹ à, mẹ đừng có nhọc lòng quá, trên bàn đều là món mà em ấy thích, em ấy ăn ít, mẹ gắp nhiều như vậy em ấy ăn hết sẽ căng chết mất”.

“Sao con lắm mồm thế” Kiều nữ sĩ nhịn không được trừng mắt liếc nhìn anh một cái, quay đầu gặp một con tôm cho Tạ Ninh.

Tạ Ninh nhìn một chén đầy vung lên, một nửa là Kiều nữ sĩ gắp cho cậu, còn một nửa là do Trang Duyên gắp.

Cậu hết nửa ngày vẫn không nói nên lời, chỉ có thể cắm đầu gian nan ăn hết.

Đến lúc ra về Trang Duyên muốn đưa cậu về nhà.

Cậu vốn dĩ muốn nói mình có thể tự về được, nhưng Trang Duyên một hai muốn đưa cậu về cho bằng được.

Kiều nữ sĩ bên cạnh cũng lên tiếng hùa theo: “Con đừng có khách sáo, cứ để nó đưa, bên ngoài trời tối lắm rồi, dì nghe nói mấy nhà kế bên có nuôi có, nói gì mà chó săn thuần chủng, vừa đen vừa to, da lông thì cứng, lỡ trên đường về con đụng phải nó rồi bị doạ thì làm sao bây giờ”.

Bị đôi mẹ con này vừa lừa vừa dỗ ngọt một hồi, Tạ Ninh vốn không giỏi ăn nói, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Trên đường về, Tạ Ninh không nhịn được cảm khái: “Mẹ của anh...... nhiệt tình quá”.

Trang Duyên gật đầu: “Đó là bởi vì bà ấy rất yêu thích em, người nhà anh là như vậy đó, đối với người mình yêu, đều nhịn không được muốn đào tim đào phổi”.

Tạ Ninh biết anh đang dùng danh nghĩa mẹ mình là Kiều nữ sĩ để khoe khoang khoát lát, lén lút liếc mắt nhìn anh, phun tào nói: “…… Không biết xấu hổ.”

Trang Duyên nhướng mày: “Cần mặt mũi thì làm sao mà theo đuổi vợ được chứ?”.

Tạ Ninh: “Ai, ai là vợ của anh!”.

Nói xong cậu mới ý thức được, đây không phải là cậu tự mình thừa nhận luôn hay sao, ngay lập tức cậu cứng hết cả họng.

Trang Duyên mừng rỡ cười ra tiếng.

Con đường ngắn không có phép cả hai nói chuyện được lâu, Trang Duyên đưa Tạ Ninh đến cửa, lúc chào tạm biệt, anh đột nhiên kéo tay cậu, nhướng mày.

“Không cho anh một cái hôn tạm biệt sao em?”.

Tạ Ninh: “..... Không cho”.

Trang Duyên khẽ cười một tiếng: “Vậy hôn chúc ngủ ngon?”.

“……”

Tạ Ninh: “Cũng không cho”.

Trang Duyên trầm tư suy nghĩ: “Vậy......”

Tạ Ninh giành nói: “Đừng hỏi nữa! Tất cả đều không cho!”.

Trang Duyên cố nén cười, vươn tay ra ôm lấy cậu, nói ở bên tai cậu: “Ngủ ngon”.

Tạ Ninh chần chừ vài giây, hơi ôm lấy eo Trang Duyên một chút, nhẹ giọng trả lời: “Ngủ ngon.”

.....

Trở lại nhà chính, vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Kiều nữ sĩ đang ngồi ở phòng khách chờ anh.

Hôm nay khách khứa tới đông, phòng khách bây giờ thành một đống tùm lum, đến giờ vẫn chưa kịp dọn dẹp.

Kiều nữ sĩ nghiêm chỉnh ngồi trên sofa, một bộ dáng muốn tam đường hội thẩm*.

*Ba cơ quan hàng đầu cùng tham gia xét xử một vụ án ở cùng một nơi, thời điểm, ba cơ quan đó là Công an, Viện kiểm sát, Toà án. Đa phần sẽ là vụ án lớn, có vấn đề nhạy cảm ví dụ như nội bộ nhà nước.

Trang Duyên cười cười: “Làm sao đấy? Chẳng lẽ con ở bên ngoài gây chuyện, nên có người kiện cáo gì đến mẹ rồi?”.

Kiều nữ sĩ nhíu mày: “Con còn biết chính mình ở bên ngoài gây chuyện? Cái tính tình này của con sao vẫn không chịu tém tém lại gì hết vậy hả?”.

Trang Duyên nhàn nhạt nói: “Tính tình của con đã như vậy rồi, không sửa được”.

Đã nhiều năm như vậy rồi mà Kiều nữ sĩ không có biện pháp chỉnh anh, xoa xoa mi tâm, hỏi: “Buổi chiều con một mình kéo Ninh Ninh ra ngoài, là làm cái gì?”.

Trang Duyên ngoài ý muốn nhướng mày: “Mẹ muốn hỏi cái này?”.

Anh còn tưởng chuyện của mình và Tạ Ninh bị bà phát hiện, âm thầm quan sát vẻ mặt của Kiều nữ sĩ.

Kiều nữ sĩ đau đầu nhìn anh: “Có phải con thừa dịp lúc không ai nhìn thấy mà bắt nạt thằng bé đúng không? Lúc ăn cơm tối mẹ liền nhìn ra thằng bé có chỗ không đúng, cả người ngơ ngẩn, con rốt cuộc đã làm cái gì mà doạ người ta thành ra như vậy hả”.

Trang Duyên: “……”

Buổi chiều anh quả thật đã bắt nạt Tạ Ninh, dùng lời tỏ tình doạ cho cậu khóc, còn ôm người ta vào ngực hung hăng hôn hít.

Nhưng những chuyện này không phải ý mà Kiều nữ sĩ nói.

Trang Duyên tự mình biện giải: “Con không có bắt nạt em ấy”.

Kiều nữ sĩ một chút cũng không tin: “Đừng có mà mồm điêu trước mặt mẹ, dù nói như thế nào thì hôm nay Ninh Ninh cũng là khách, mẹ không trông cậy con có thể tốt bụng dỗ dành thằng bé, nhưng cũng đừng có bắt nạt người ta quá đáng, con làm như vậy sau này mẹ làm sao mà dám mở miệng mời người ta đến nhà chơi đây?”.

Trang Duyên: “.......Mẹ tin hay không thì tùy mẹ, con thật sự không có làm mấy chuyện mà mẹ nghĩ đâu”.

Anh đủ tốt bụng dỗ dành ấy chứ, thiếu điều muốn sủng người ta lên tận trời luôn kia kìa.

Trang Duyên không còn cách nào: “Mẹ muốn mời thì cứ việc mời, em ấy sẽ không từ chối đâu”.

Kiều nữ sĩ nhịn không được thở dài: “Tại sao mẹ lại có một thằng con như con vậy chứ”

Trang Duyên cảm thấy hôm nay mình không được may mắn cho lắm.

Đầu tiên là tỏ tình đến mức khiến cho đối tượng được tỏ tình khóc, sau đó còn phải đội trên đầu cái nồi to đùng từ trên trời rơi xuống, bị chính mẹ mình ụp lên đầu mà không còn bất kỳ lời giải thích nào.

Trang Duyên không nhịn được hỏi: “Con dù sao cũng là con ruột của mẹ mà nhỉ, sao mẹ lại không tin con chút nào hết vậy?”.

Kiều nữ sĩ nâng mí mắt lên: “Bởi vì con là từ trong bụng của mẹ chui ra, cho nên mẹ đây mới biết cái đức hạnh của con là như nào”.

Trang Duyên mặt không biểu cảm: “Đức hạnh như nào?”.

“Đứa nhỏ Ninh Ninh này, ngoan ngoãn đáng yêu, như chọt vào tâm can người ta, ngay cả mẹ cũng nhịn không được muốn ôm thằng bé vào trong ngực mà xoa xoa bóp bóp hai cái” Kiều nữ sĩ lạnh mặt nhìn anh: “Con có dám khẳng định mình có thể nhịn không bắt nạt thằng bé không?”

Trang Duyên: “……”

Anh á khẩu không trả lời được, sau một hồi lâu anh mới trầm tư nói: “Mẹ không hổ danh là mẹ của con”

Tác giả có lời muốn nói: Nhịn không được phải đau lòng cho Trang Trang trong chương này......

Mặc khác phản ứng của Ninh Ninh không có liên quan gì đến Từ Thanh, Trang Trang nghĩ sai rồi, nhưng vấn đề của Từ Thanh phải được giải quyết, sẽ không để hiểu lầm càng sâu, cho nên lần này là vừa lúc.

Tui cảm thấy chương này không ngược, rất ngọt luôn! Bạn nghĩ sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play