"Lục Thầm Chi! Rốt cuộc con muốn
tuỳ hứng đến khi nào?!"
Khuôn mặt của người đàn ông rất nghiêm
túc, tát một cái lên mặt Lục Thầm Chi: "Con muốn đẩy Chu Ương vào đường
cùng thì mới hài long hả?"
Trên mặt Lục Thầm Chi xuất hiện mảng
đỏ, anh khẽ nhếch môi mỏng, vẻ mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng.
Thấy con trai im lặng, bố Lục giận
không thể kiềm chế được, nắm chặt cổ áo Lục Thầm Chi: "Lục Thầm Chi, con
khiến bố rất thất vọng."
Dường như lúc này Lục Thầm Chi mới có
phản ứng sau khi nghe câu thất vọng của bố Lục giương đôi mắt màu đen thâm trầm
nhìn ông: "Thế thì bố thất vọng quá muộn rồi, giây phút bố nhận nuôi Chu
Ương thì bố đã phải thất vọng về con rồi."
"Khốn nạn! Đồ khốn nạn!" Bố
Lục kéo cổ áo Lục Thầm Chi ném anh xuống đất: "Bố Chu Ương hi sinh vì
nhiệm vụ, về tình về lý thì bố cũng nên chịu trách nhiệm con trai của ông ấy!
Thế mà con, cái đồ khốn nạn này lại đối xử với nó như thế nào? Con lại đánh nó
đến mức phải vào bệnh viện?!"
"Vậy bố có biết nó làm gì với con
không?" Lục Thầm Chi lạnh lùng nhìn ông: "Hay chính bố là người sai
nó làm?"
Bố Lục lùi về phía sau nửa nước, giọng
nói hơi run rẩy: "Ăn nói bậy bạ!"
Lục Thầm Chi nhếch môi cười mỉa:
"Lần này mới gãy xương thôi, cũng chưa phải què hẳn. Lần sau con sẽ đánh
cậu ta đến chết, để xem cậu ta còn dám mách lẻo nữa không."
"Mất dạy!" Tiếng quát mắng
giận dữ ầm ĩ vang lên.
Lục Thầm Chi chợt ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.