Hứa Linh ngẩn người nhìn nụ cười của anh,
cô vẫn nắm vạt áo anh vì không biết phải làm sao.
Giọng nói lạnh lùng của Lục Thầm Chi
truyền đến: "Buông ra."
Hứa Linh giật mình, buông tay lùi về
sau nửa bước: "À, tớ quên mất."
Lục Thầm Chi ngồi dậy nhìn đồng hồ:
"Giờ cũng muộn rồi, đi ăn cơm đi."
Ánh mắt Hứa Linh khẽ dao động: "À,
ừ ừ."
Cô chậm rì rì đi theo sau Lục Thầm Chi.
Mặt anh không có biểu cảm gì, đôi mắt đen bình tĩnh, bộ dạng vẫn thong thả như
cũ.
Hai tay Hứa Linh để trong túi quần thể
dục, ngơ ngác nghĩ chẳng lẽ anh vốn không hề cười mà là do cô nhìn nhầm.
Hai người tìm được một quán cơm gần đó,
cả hai im lặng ăn cơm hay đúng hơn là Hứa Linh im lặng ăn cơm.
Lúc hai người rời quán ăn, trời đã gần
tối rồi. Không khí của thành phố Lan Đồng rất tốt bởi vậy nên buổi tối ở đây có
thể thấy được rất nhiều sao.
Hứa Linh cho tay vào túi, vô thức hít
một hơi thật sâu. Vài giây sau, cô nhìn bóng lưng cao gầy của Lục Thầm Chi rồi
nói: "Cảm ơn cậu."
Lục Thầm Chi không dừng bước, nặng nề
trả lời lại: "Ừ."
Không hiểu sao Hứa Linh thấy hơi xấu
hổ, cô lúng túng nói tiếp: "Tớ đến trường lấy xe về, ừm, phiền cậu
rồi."
Lục Thầm Chi dừng bước, nhìn cô một
cái, giọng lạnh nhạt: "Ừ."
Nói xong anh quay người rời đi.
Hứa Linh kéo túi đồng phục xuống, để một
chân trên lớp sỏi đá rồi vặn cơ thể nhỏ con của mình theo hình vòng xoắn.
Cô không nhịn được nhìn chằm chằm bóng
lưng đang đi xa dần. Vài giây sau, Hứa Linh đột nhiên la lên: "Lục Thầm
Chi!"
Lục Thầm Chi dừng bước, anh hơi nghiêng
đầu về phía Hứa Linh.
Trên khuôn mặt Hứa Linh bất giác nở một
nụ cười tươi tắn. Mắt hạnh cong cong, vươn cánh tay nhỏ tích cực vẫy tay với
anh: "Tạm biệt! Thứ hai gặp lại!"
Đôi mắt đen của Lục Thầm Chi phản chiếu
ánh đèn đường, sườn mặt hiện rõ nét dịu dàng.
Một lát sau, giọng anh hơi trầm xuống,
nhẹ nhàng vang lên: "Gặp lại sau."
…
Trong bóng đêm, Hứa Linh đội mũ bảo
hiểm phi như bay chạy xe về nhà.
Vừa mới bước vào cửa, cô đã chạy vội
vào phòng.
"Cạch."
Hứa Linh đột nhiên đóng cửa lại, phóng
lên giường vùi đầu vào trong chăn. Một lúc sau, cô quấn chăn lăn vài vòng trên
giường rồi mới thò đầu ra.
Hứa Linh ôm chăn, trong đôi mắt hạnh
tràn đầy nghi hoặc, da mặt trắng nõn hơi phiếm hồng.
"Tại sao hồi nãy mình cứ có cảm
giác kỳ quái nhỉ, thật kỳ lạ."
Cô lẩm bẩm.
Hứa Linh ngồi ngây người trên giường
rồi lại lăn vài vòng. Cô mím môi sau đó lấy laptop ở cuối giường ra, gấp gáp mở
trình duyệt.
"Vì sao tim con người đột nhiên
đập nhanh?"
Hứa Linh dùng một ngón tay gõ từng chữ
của câu hỏi vào.
Cô nín thở vài giây mới dám nhấn enter.
Trong nháy mắt giao diện trình duyệt nhảy ra một loạt kết quả, mà cái đầu tiên
cực kỳ khó coi.
[Thưa bạn, dựa theo triệu chứng, có lẽ
bạn đã mắc chứng rối loạn nhịp tim, nguyên nhân có thể do làm việc quá sức,
bệnh mãn tính hoặc do bẩm sinh cơ thể đã bị như vậy.]
Mắt Hứa Linh trừng lớn, đột nhiên hiểu
ra.
Tiếp theo cô hét lớn về hướng cửa:
"Mẹ ơi, con mệt quá. Con muốn ăn súp gà làm từ gà mái già."
Vài giây sau lại có tiếng hét ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).