Edit: Lũy Niên
Người ngồi trên xe vốn muốn đưa tay kéo kính bảo hộ trước mặt lên, nghe cậu nói hơi dừng động tác lại. Khẽ cười nhẹ một tiếng.
Trang Thâm cảm thấy tiếng cười kia hình như có chút quen tai.
Những ngón tay thon dài, sạch sẽ đặt trên mũi bảo hiểm màu đen, làm nổi bật lên ánh sáng lạnh lẽo.
Trang Thâm cau mày, cậu không muốn nói chuyện với tên thần kinh muốn khoe của này.
Tên mắc bệnh thần kinh nào đó kéo kính mũi lên để lộ đôi mắt hẹp dài, ánh mắt ấy mang theo chút ý cười. Sự lười biếng bình thường đã biến mất, nhìn vào giống như tràn đầy sức sống.
"Hung dữ như thế?"
Người ngồi trên xe là Thẩm Văn.
Trang Thâm không cảm xúc liếc anh một cái, không lên tiếng quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau truyền đến thanh âm lười biếng của anh: "Cửa sau xa quá, đi bộ ít nhất nửa giờ mới có trạm xe buýt. Cậu đi được hửm?"
Trang Sâu liếc nhìn phần chỉ đường trên màn hình di động, phía trên nói đi mất mười hai phút mới có thể đi ra đến bến xe bus.
Cậu cũng không dừng lại, phía sau lại vang tiếng của động cơ. Chiếc xe mô tô vượt lên rồi dừng ở trước mặt cậu.
Thẩm Văn dùng đôi chân dài để chống xe, gỡ mũ bảo hiểm xuống rồi nghiêng đầu nói: "Tôi đưa cậu đến chỗ trạm xe, có đi hay không?"
Trang Thâm suy nghĩ một lát.
Không muốn tiếp nhận ý tốt của anh nhưng đối phương, dừng trước mặt cậu không biết bao nhiêu lần. Nếu như từ chối thì không tốt lắm, hơn nữa chuyến của cậu vẫn chưa có người nào nhận.
Cậu chuyển mắt nhìn lên xe của Thẩm Văn, nhìn chằm chằm chừng năm giây mới gật đầu nói: "Cảm ơn."
Thẩm Văn đem mũi bảo hiểm của mình đội lên cho cậu. Không để cậu từ chối mạnh mẽ cài quai lại.
Trang Thâm đưa tay sờ bên ngoài mũ bảo hiểm: "Anh không cần?"
"Mấy phút, không sao đâu." Thẩm Văn nghiêng đầu nói: "Lên đây."
Trang Thâm ngồi lên phía sau anh mới phát hiện yên xe khá trơn lại không có thứ gì để cậu bám vào không bị rơi xuống. Cho nên nếu muốn giữ được thăng bằng cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất là ôm lấy eo Thẩm Văn.
Hiện tại cậu muốn nhảy xuống xe.
Nhưng cậu đã đồng ý, mũ cũng đã đội rồi. Cậu không thể đổi ý.
"Tay đâu?" - Thẩm Văn thấy cậu bất động nửa ngày, quay mặt lại hỏi.
Cậu có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của anh. Sắc nét và mịn màng.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, ánh sáng hoàng hôn chiếu xuống nhìn qua rất ấm áp. Giọng nói của anh trầm ấm mang theo chút đùa giỡn không nghiêm túc nói: "Cậu sợ tôi à?"
Trang Thâm nghe vậy, chỉ có thể đưa tay ôm lấy hông anh.
Nam sinh chăm chỉ tập luyện, xuyên qua một lớp áo mỏng manh cậu có thể sờ được cơ bụng của anh.
Cảm giác còn rất tốt.
"Được rồi, mình đi thôi."- Nửa thân trên Trang Thâm thẳng tắp, không tiếp xúc với da thịt Thẩm Văn nhưng hai tay phải ôm lấy eo anh.
Cảm nhận được thắt lưng có người ôm lấy, Thẩm Văn hơi trì trệ một chút mới khởi động xe, vững vàng lái xe ra ngoài.
Tốc độ dần dần nhanh hơn, đội mũ bảo hiểm không cảm nhận được gió thổi vào mặt nhưng có thể thấy được tốc độ gió rất nhanh, cây cối hai bên nhanh chóng thay đổi, tiếng nổ vang lại đặc biệt sảng khoái.
Không mấy phút đã đến nơi.
Trang Thâm cởi mũ bảo hiểm đưa cho anh, Thẩm Văn lúc nhận lấy vô tình chạm vào ngón tay cậu, có chút lạnh...
Anh khẽ xoa xoa đầu ngón tay.
Vừa rồi trên đường đi khá vắng người, ra đến trạm xe xung quanh có nhiều người.
Trang Thâm thấy bên cạnh chỗ mình đứng có xe buýt đang đợi. Tuyến này chỉ có hai điểm dừng đúng lúc lại ở trạm nhà cậu và vẫn còn đang đợi người.
Quay đầu nhìn lại, Thẩm Văn vẫn còn đỗ xe bên đường vẫn chưa dời đi. Trong tay anh còn cầm điếu thuốc nhưng không có châm lửa, cúi đầu nhìn. Tầm mắt anh rơi vào người Trang Thâm, hỏi: "Có xe?"
Trang Thâm gật đầu một cái: "Có, anh về đi."
"Cậu tính dùng xong liền ném tôi đi à?" Thẩm Văn đặt ngón tay lên tay cầm, trông hơi tức giận: "Vẫn còn tức giận sao? Tôi chỉ chặn đường cậu hai lần mà đã giận tôi rồi?"
"Thẩm Văn, tôi không có giận." Trang Thâm nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ: "Tôi chỉ là lười nói mà thôi."
"Được. Được." Thẩm Văn cười như không cười, vẫn đứng đó không đi.
Xe buýt chuẩn bị đi, Trang Thâm quay đầu nói: "Xe đến rồi, tôi đi trước."
Thẩm Văn thấp giọng đáp lại một tiếng, nhìn thiếu niên bước lên xe bus mới cầm bật lửa châm thuốc.
Khói thuốc lượn lờ trước mắt anh, anh nhìn thấy Trang Thâm ngồi sau cửa kính. Cậu quay sang nhìn anh một cái.
Xe bus chậm chậm chuyển động, khi xe bus sắp khuất bóng Tường Hoài liền gọi điện đến: "Văn ca, cậu ở đâu vậy? Tôi đợi cậu nửa ngày rồi đấy! Cậu lại chạy đi như lốc?
Thẩm Văn cắn cắn đầu thuốc, chậm rãi trả lời: "Không. Bị người khác mắng nên đành phải bồi thường một chút cho người ta."
"Gì?" Tưởng Hoài phân tích kỹ càng câu nói của anh: "Còn có người dám mắng cậu hả? Cậu lại lừa tôi đấy à? "
Thẩm Văn rũ mắt, chậm rãi hít một hơi khói. Giọng anh có chút mơ hồ: "Còn mắng rất dữ."
Tương Hoài cúp điện thoại, nói với bạn tốt ngồi bên cạnh: "Xong rồi! Văn ca hôm nay lại phát điên! Tôi đang nghi ngờ có phải người mắng cậu ấy đã bị đốt thành tro luôn rồi hay không!"
Xe bus vốn đi rất chậm. Lúc Trang Thâm về đến nhà, thức ăn trên bàn đã được dọn ra.
Trang Trần Húc thấy cậu, lập tức đứng lên nói: "Em về rồi sao? Mau đi ăn cơm."
Mỗi người mang theo tâm sự riêng mình ngồi xuống bàn ăn, Trang Huy Nghiệp ngồi ở chính giữa. Trái phải hai bên là Trang Trần Húc và Trang Nhược Doanh rồi mới đến Chúc Uyển và Trang Thâm.
Trang Trần Húc ngồi bên cạnh cậu, quay sang hỏi nhỏ một câu: "Sao trễ như vậy mới về đến nhà? "
"Tắc đường." Trang Thâm cúi đầu, dùng đũa đâm vào bát cơm.
Trang Nhược Doanh nhìn cậu một cái. Vốn là có chuyện muốn nói nhưng đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trang Thâm đang nhìn sang khiến ả cảm thấy rét lạnh, thức thời lời đến cổ họng phải đem nuốt lại vào bụng.
Ả cắn cắn môi dưới, quay sang múc cho Trang Huy Nghiệp một muôi canh sườn: "Ba, món này ba thích."
Trang Huy Nghiệp cười cười nhìn ả một cái, ánh mắt chuyển đến bên người Trang Thâm, trầm giọng nói: "Tắc đường? Từ trường học về đến nhà mà tắt lâu đến như vậy? Trang Thâm, mày hôm nay vừa đến trường liền gây sự với bạn cùng lớp. Sau này mày còn muốn làm cái gì? "
Trang Thâm chống cằm, gắp miếng thịt gà để vào trong chén rồi cũng không thèm nhìn Trang Huy Nghiệp một cái: "Thi đại học."
"Thi đại học? Mày còn muốn thi đại học? Muốn dựa vào việc mày đánh nhau để thi đại học phải không?" Trang Huy Nghiệp ném mạnh đôi đũa xuống bàn, tức giận quát: "Mày nói cho tao nghe, cái loại mày thì làm được cái gì cho tương lai? Mày muốn để người khác nuôi mày cả đời?"
"Bố, có chuyện gì thì để cơm nước xong rồi từ từ nói." Trang Trần Húc xoay bàn, kéo đĩa tôm đến chỗ mình rồi gắp một miếng bỏ vào bát của cậu: "Sự việc cũng không giống như những gì ba nói."
Món ăn trên bàn đều là cá, gà, vịt. Mùi vị đều giống nhau, chỉ có món tôm này là không giống.
Trang Thâm cúi đầu liếc nhìn con tôm trong bát mình, trong lòng có chút không đúng.
Sao Trang Huy Nghiệp lại có đứa con ấm áp và dịu dàng như Trang Trần Húc.
Thật sự cậu không thể nào nghĩ ra được câu trả lời phù hợp.
"Con cứ nuông chiều nó như thế. Thử nhìn xem nó đã thành cái dạng gì rồi?" Trang Huy Nghiệp không nhịn được hừ một cái: "Nhìn xem, nó cả ngày làm cái chuyện gì? Cái gì cũng không có lợi, chỉ giỏi làm mất mặt!"
Trang Thâm ung dung thong thả ăn hết tôm trong bát, để đũa xuống bên cạnh rồi nhìn thẳng về phía Trang Huy Nghiệp.
Lông mày Trang Huy Nghiệp nhíu lại, ông ta không còn tâm trạng để ăn uống: "Làm sao? Không đúng à?"
Hai tay Trang Thâm khoanh lại, dựa lưng vào ghế rồi nở nụ cười yếu ớt: "Tôi không biết ông đã nghe được tin tức đó từ đâu. Thứ nhất, hôm nay tôi không có gây chuyện. Là người trong lớp đổ mực lên bàn tôi, không cho tôi làm một thành viên của lớp, tôi mới đánh cậu ta. Thứ hai cậu học sinh kia đã nhiều lần làm chuyện xấu, giáo viên chủ nhiệm sau khi biết thì cho tôi về lớp. Cho nên việc này ta không có làm sai. Cuối cùng, tôi hy vọng ông đã lớn tuổi rồi. Trước khi giáo huấn người khác thì nên tìm hiểu xem chuyện đó có đúng hay không đã. "
Trên bàn ăn xuất hiện một bầu không khí quỷ dị, trầm mặc.
Trang Nhược Doanh cúi đầu, nhìn cơm bên trong bát đến sững sờ.
Từ lúc nào mà Trang Thâm lại biết nói chuyện như vậy? Lại còn biết biện minh cho mình? Trang Thâm không phải loại người sẽ làm chuyện này!
Hơn nữa chuyện này, chính là ả nói cho Trang Huy Nghiệp biết. Lúc ấy ả có nói khó nghe thêm một tí, bởi vì ả nghĩ Trang Thâm sẽ không tự mình giải thích.
Không nghĩ đến Trang Thâm sẽ nói rõ ràng như vậy!
"Mày..." Trang Huy Nghiệp không nghĩ con trai mình sẽ làm mất mặt mình như vậy, sắc mặt trắng bệch, tay cầm đũa run lên vì tức giận.
Chuyện này đúng là ông ta không biết rõ nhưng bởi vì ông ta tin tưởng lời Trang Nhược Doanh nói là sự thật. Cảm thấy cô con gái luôn thân thiết ở bên cạnh ông ta sẽ không bao giờ nói dối.
Nhưng Trang Thâm ở ngay trước mặt mọi người lại ở trước mặt mọi người lại đánh vào mặt ông ta một cú như vậy, để cho ông ta chưa kịp cảm thấy áy náy thì đã đã thẹn quá hóa giận.
Coi như ông ta nói sai thì làm sao?
Ông ta là người đứng đầu gia đình này mà Trang Thâm cả ngày lẫn đêm đều tìm phiền phức đến cho ông ta. Ông ta nói cậu vài cậu không được sao?
Nào có đứa con nào đi nói lý lẽ với cha mẹ?
Ông ta nhìn đứa con này, không dạy dỗ thì ngay cả đầu ông ta cũng dám leo lên ngồi!
Trang Thâm đứng lên, nhấc khóe miệng, lạnh lùng nói: "Tôi ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn."
Trang Thâm không để ý đến sắc mặt của người khác, cậu kéo ghế ra.
Cậu vốn nhìn vào mặt mũi của Trang Trần Húc mà trở về ăn một bữa cơm. Cơm cũng đã ăn rồi, cũng không cần tìm chuyện để mình thêm khó chịu.
Trang Trần Húc cũng đứng lên, thở dài nói: "Con đi xem em ấy."
Trang Thâm đi ra ngoài cửa liền lấy điện thoại di động ra gọi xe. Phía sau, Trang Trần Húc lập tức đuổi kịp nói với cậu một tiếng: "Tiểu Thâm, anh đưa em đi."
Khu biệt thự, kêu xe cũng chưa chắc đã có. Trang Thâm cũng không từ chối, ngồi lên xe của y.
Trang Trần Húc cũng không nói nhiều, để tránh Trang Thâm cảm thấy không thoải mái.
Lúc nãy, nói nhiều như một đoạn văn khiến cậu cảm thấy mệt mỏi. Cậu tựa lưng vào ghế ngắm phong cảnh.
Đến cổng trường, Trang Trần Húc đã đậu xe xong. Thấy Trang Thâm kéo dây an toàn muốn xuống xe, liền gọi cậu lại: "Tiểu Thâm, công việc của anh ở đây đã xong. Ngày mai quay lại bên kia. Trước đây, em thích gì cũng không nói cho anh biết vì vậy anh mua cái này cho em. Hy vọng em sẽ thích."
Y từ tủ chứa đồ trên xe lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho cậu: "Bên trong là một cây bút, dùng để viết chữ cũng rất đẹp."
Trang Thâm nhận lấy, không biết nói gì. Băn khoăn một lúc cũng chỉ biết nói: "Cảm ơn."
Thành tích học tập của nguyên chủ là một cái tháp rỗng không. Trang Trần Húc lại tặng cho cậu một cây bút.
Đúng thật một người anh vừa cố chấp, vừa ngây thơ.
"Em..." Trang Trần Húc nhìn khuôn mặt của em trai mình, không biết nên nói gì, cúi xuống nhìn một cái, mới tiếp tục nói: "Đi học thật tốt. Có chuyện gì không vui, phải nói với anh một tiếng."
"Được."
Trang Trần Húc còn muốn nói gì đó nhưng nhìn cậu một lúc lâu cũng không biết nên nói như thế nào: "Vậy được, em vào trường cẩn thận."
Trang Thâm mở cửa xe, nhìn hình ảnh phản chiếu của y trên gương, gò má lộ ra sự dịu dàng. Cậu lại ngồi trở lại xe.
Trang Trần Húc khó hiểu nhìn cậu, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
"Quên nói..." Trang Thâm nhìn y, trên mặt thu lại sự lạnh lùng cộng thêm vài phần ôn hòa nói: "Anh, trên đường cẩn thận."
Trang Trần Húc sửng sốt, nhất nhanh đã nở nụ cười. Y giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Trang Thâm một cái. Những sợi tóc chạm vào bàn tay y vẫn như vậy, mềm mại như khi còn nhỏ anh thường hay chạm vào.
"Được, anh biết rồi."
Em trai của y, không giống những lời mọi người thường nói. Ít nhất bây giờ y nhìn lại, vẫn là như ngày xưa, như ngày còn bé.
Sẽ luôn tin tưởng y, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Anh."
Trang Thâm trở lại ký túc xá, buổi tự học buổi tối chưa kết thúc. Ký túc xá chỉ có một mình cậu.
Cậu cầm cây bút mà Trang Trần Húc tặng cậu ra, nhìn một lúc lâu sau đó lại thả vào hộp.
Trước đây cậu chỉ dùng những cây bút mà dùng mấy đồng đã có thể mua được một hộp. Loại bút đắt tiền như vậy cậu không quen dùng, cũng không bỏ ra dùng được.
Tắm rửa sạch sẽ. Trang Thâm xoa xoa tóc ngồi trước bàn, đang muốn tiếp tục hoàn thành hai đề kia.
Nhưng tìm nửa ngày cũng chỉ tìm được một tờ giấy.
Tờ còn lại, rơi ở đâu rồi?
Hết chương 7

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play