Edit: Lũy Niên
Tiếng reo hò vang vọng khắp nơi, cú ném chỉ mất ba phút của Trang Thâm đều ngoài dự đoán của mọi người. Bất kể trai hay gái, cho dù có hiểu bóng rổ hay không. Toàn bộ đều cùng một tâm trạng, nhiệt huyết sôi trào.
Tưởng Hoài nhào về phía Trang Thâm, y điên rồi gầm một tiếng hét lên: " Anh Thâm! Cậu ngày hôm nay là anh tôi! Cậu vừa nãy thật sự rất soái nha! "
Trang Thâm lặng lẽ tránh sang một bên, làm cho y nhào hụt.
Bên kia, Thẩm Văn thần không biết quỷ không hay lấy được bóng, đứng bên cạnh, kêu cậu: " Ngồi cùng bàn! "
Trang Thâm nhìn qua.
Nam sinh mặc quần áo màu đen, ánh mắt sâu xa, tóc đánh vào trán nhìn hơi rối, và có chút ướt, nụ cười hiện trên môi: " Tôi còn muốn xem cú ném bóng ba phút! "
Bóng vững vàng bay đến chỗ Trang Thâm, cậu đưa tay tiếp lấy. Đứng ở ba phân tuyến bên ngoài.
Mới vừa rồi còn xôn xao, ầm ĩ. Mọi người thấy cậu nhận bóng cũng dần im lặng lại, nín thở nhìn cậu không chớp mắt.
Trang Thâm nhảy lên, động tác cực nhanh. Tựa như không cần nhìn khung bóng rổ ở đâu, cũng không cần suy tính mục tiêu ở hướng nào. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy đôi bàn tay xinh đẹp của cậu, thì bóng đã rơi vào rổ.
Lần này so với cú ném vào bảng bóng rổ khi nãy hoàn hảo hơn nhiều. Bóng ngay cả mép của khung cũng không đụng vào, chỉ có thể nghe được chút tiếng gió, bóng thẳng tắp bay vào rổ.
" Bộp! " một tiếng, bóng nện thẳng xuống mặt đất.
Xung quanh một lần nữa lại nóng lên, nữ sinh hét đến nỗi sắp phá vọng, chói tai nhưng không một ai để ý đến điều đó. Nhanh nhẹn lại sảng khoái lúc gần ném bóng vào rổ có thể kích thích lòng nhiệt huyết lại sôi trào tại chỗ của tất cả mọi người!
Thẩm Văn một lần nữa nhặt bóng lên, truyền qua cho Trang Thâm. Trang Thâm đứng tại chỗ, lại một đường hoàn hảo, không chạm vào bất kỳ cái gì thẳng tiếp vào rổ. Một cú ném ba điểm.
Cậu trên mặt không có biểu tình gì, chính là như nói: Thật sự không có ý nghĩa! Tùy tiện ném cũng có thể vào!
Lớp chín không ai dám đi lên cản bọn họ, từng khuôn mặt tái xanh, như là ăn phải ruồi vậy.
Hoàng Mao gắt gao nhìn chằm chằm vào Trang Thâm, hốc mắt hơi đỏ lên.
Hoàng Mao cho rằng cậu muốn ném vào rổ phía đội mình. đứng bên phía bọn hắn. Cho nên đứng ngây ngốc nhìn cậu ném một quả ba điểm.
Vẫn là đưa lưng về phía khung bóng.
Nhưng lại là một quả ba điểm. Tát vào mặt hắn một cái đau rát.
Tưởng Hoài cười đến nỗi mặt cũng sắp rút gân, hết sức thiếu đòn đến trước mặt hắn nói: " Ai cũng không ngờ đến! Tùy tiện gọi một người đến thay vị trí, kết quả chính là cao thủ. Chúng ta còn chơi nữa không? Bốn hiệp định thắng bại. Lúc này mới hiệp thứ ba! "
" Nhưng mà, chúng ta bên này có anh Văn không nói, còn có một cao thủ so với anh Văn còn giỏi hơn. Có thể đưa lưng về phía khung bóng cũng ném ra một cú ba điểm. Mày nói xem tỷ lệ đội mày thắng có bao nhiêu phần trăm? "
Tưởng Hoài giả tạo tốt bụng vỗ vỗ vai hắn: " Thật cảm ơn mày! Nếu không chính tao cũng không biết trong lớp lại có vua cú ném ba điểm đâu! "
Hoàng Mao hết lần này đến lần khác muốn nói cái gì cũng không thể nói được. Bị châm chọc như vậy trước lắm biết bao giờ, hắn giận đến mức đỉnh đầu cơ hồ có thể nhìn thấy khói bốc lên.
Đơn giản là chính mình mang đá tự mình đập lên.
Thẩm Văn thơ ờ vỗ quả bóng rổ, đi tới bên cạnh Trang Thâm, lông mi dài rũ xuống, lười biếng nói: " Ném bóng thật lợi hại nha, ngồi cùng bàn? "
Trang Thâm liếc mắt nhìn anh một cái, đường cong hai bên vừa đẹp.
Cậu vốn chưa từng nghĩ sẽ tham gia của hiệp đấu so tài ngày hôm nay.
Ở ao cá mà chiên cá thật ra cũng không thấy thoải mái, cảm giác như đang ăn hiếp người mới biết chơi vậy.
Nhưng bởi vì Hoàng Mao ăn hiếp bạn cùng lớp của cậu mặc dù không có quan hệ, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trang Thâm nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy đứng giận của Hoàng Mao, hất cằm một cái, vô vị nói: " Hiệp thứ ba, tỷ số có kéo cũng không thể bằng. Cũng không cần lãng phí thời gian! Người ở đây đủ, bọn mày cũng không cần đến đi đến bục làm gì. Ở chỗ này gọi! "
Lời này nói ra vừa bình thản, lại vừa phách lối.
Mấy người Hoàng Mao âm thầm cắn răng, không động đậy.
Hầu như các lớp có tiết học thể dục đều tụi tập ở nơi này. Nếu một tiếng ba này kêu ra miệng. Vậy mặt mũi bọn hắn cũng vứt đi luôn!
Nhưng đây cũng là điều kiện mà hắn ở ngay trước mặt mọi người cược.
Hơn nữa...
Thẩm Văn đi theo sau lưng Trang Thâm. Thanh âm đơn giản lười biếng, nhưng lại khiến người ta không hiểu được mà lộ ra ý lạnh: " Chính mình tự đáp ứng điều kiện, không quên chứ? "
Hoàng Mao đương nhiên không dám chọc đến Thẩm Văn.
Hắn nếu bây giờ bỏ đi, không chịu kết thúc mà gọi một tiếng ' Ba ' này. Chính là chống lại Thẩm Văn. Hậu quả chính hắn cũng có thể tưởng tượng được.
Trang Thâm mặt không thay đổi nhìn hắn: " Hướng về người lúc nãy mày làm bị thương, kêu cho thật tốt! "
Hoàng Mao giương mắt, nhìn Trang Thâm bằng ánh mắt hình viên đạn.
Sớm biết như vậy, hắn cũng không đem cậu kéo vào.
Hoặc là, lúc Trang Thâm mới vào hiệp hắn nên xuống tay với cậu.
Tưởng Hoài bên này nhìn thấy Hoàng Mao nửa ngày cũng không động đậy, không nói lời nào, thúc giục nói: " Có phải đàn ông không vậy? Là đàn ông vậy kêu một tiếng! Nhiều người ở đây như vậy, mày không phải muốn nuốt lời chứ? "
Lớp 10 cũng nhỏ giọng phụ họa, nhìn Hoàng Mao chỉ chỏ.
Hoàng Mao run rẩy, nắm chặt bàn tay. Cuối cùng, hướng về phía lớp 10. Ánh mắt bình tĩnh, nhìn chằm chằm sàn nhà nói: " Ba "
Hắn nói xong liền xoay người rời đi! Người ở cửa tách ra một con đường nhỏ, cứ như trên hắn là một con vi khuẩn truyền nhiễm vậy.
Mấy người bên kia nhìn Hoàng Mao cúi đầu kêu ba, cũng chỉ cố nén sự tự ái trong lòng. Nhìn về phía Trang Thâm, tới tấp gọi một tiếng ba, sau đó, theo hướng Hoàng Mai chạy đi.
Chuông tan xong đúng lúc vang lên, mọi người xem xong một trận đấu hay lại được thưởng thức một vở kịch vui. Biểu tình chưa thỏa mãn mà quay trở về phòng học.
Mọi người rời sân, Tưởng Hoài vẫn còn hưng phấn không giảm. Chạy đến trước mặt Trang Thâm lắc lư: " Cậu chơi bóng sao lại lợi hại như vậy?
Người anh em à, sao cậu có thể không nhìn khung bóng vẫn có thể ném trúng vậy? "
Trang Thâm thờ ơ: " Cảm giác bằng đầu! "
Tưởng Hoài: " ... "
Y đang nghĩ đến Trang Thâm dựa vào số học mà tìm cảm giác. Y nghĩ cảm giác này không thể tin được.
Ba người đi chầm chậm, trong sân không có bao nhiêu người. Mới vừa đi ra khỏi sân bóng rổ. Hai nữ sinh ngồi chỗ không xa liền đứng lên.
Một người trong hai nữ sinh đó trên tay còn cầm một chai nước lọc. Đứng trên đầu, trên khuôn mặt đầy thẹn thùng.
Lại đến!
Tưởng Hoài thở dài!
Chỉ cần cùng Thẩm Văn chơi bóng xong, bên ngoài liền có một đám nữ sinh đợi để đưa nước cho anh.
Khi thua khi thắng, nhưng chính là không bỏ cuộc. Thẩm Văn làm sao có thể sẽ nhận.
Nữ sinh hai tay cầm chai nước lọc. Trên mặt đỏ ửng. Vô cùng lo lắng lại khẩn trương chờ ba người đi đến gần.
Quả nhiên, nàng ba bước nhỏ đi đến trước mặt ba người. Cầm chai nước trong tay giơ lên. mặt hơi cúi mở miệng nói: " Hôm nay, so tài rất tuyệt vời. Đây là nước mình mới mua, không biết cậu có thể nhận lấy được không? "
Tưởng Hoài liếc mắt sang bên cạnh nhìn anh. Thẩm Văn trên mặt không có biểu hiện gì. Rõ ràng đang nghĩ cách làm thế nào để từ chối.
Nữ sinh ngẩng đầu lên, trong mắt sự sùng bái lẫn yêu thích: " Trang Thâm, cậu không nay thật sự rất đẹp trai! "
Hả? Trang Thâm?
Tưởng Hoài ngây người.
Thẩm Văn cũng ngây người.
Chỉ có Trang Thâm binh tĩnh mặt không sợ hãi nhìn về phía nữ sinh.
" À, được! " Trang Thâm cầm lấy đầu trang nước, dễ dàng từ trong tay nữ sinh rút ra.
Nữ sinh cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay trống không của mình, đầu óc cũng trống không nốt.
Sau đó, khuôn mặt nhanh chóng được nhuộm đỏ, kích động đến nỗi ngay cả cổ cũng đổi đỏ.
" Trang Thâm..." Nữ sinh đầy mơ mộng trợn to mắt nhìn cậu, rõ ràng chính nàng cũng không nghĩ đến chuyện sẽ diễn biến tốt đến như vậy.
Trong chốc lát, những nữ sinh ẩn nấp xung quanh đều nhao nhao đứng dậy. Mỗi người trong tay đều cầm một chai nước, không thể ngờ được nhìn nữ sinh đứng trước mặt ba người kia.
Dựa vào cái gì chứ? Chỉ vì nữ sinh đấy là người đến trước? Biết thế chính mình cũng đi đến trước!
Một đám nữ sinh còn đang ngượng ngùng giữ hình tượng nháy mắt cảm xúc mạnh mẽ dâng trào. Như sói đói nhìn thấy nhìn chạy đến bên cạnh Trang Thâm.
Nữ sinh đưa nước ngốc lăng đứng đấy, bị nữ sinh đi cùng thúc cùi chỏ một cái mới nhớ đến chuyện quan trọng.
" Trang Thâm, tớ có thể...tớ có thể thêm Wechat với cậu không? " Nữ sinh dù có dũng cảm, thì việc đứng trước mặt nam sinh mình thích. Dù nói một cậu cũng lắp ba lắp bắp.
Bên này, Tưởng Hoài hoàn toàn ngây người.
Nữ sinh không phải đến đưa nước đến cho Thẩm Văn mà là đến đưa nước cho Trang Thâm.
Trang Thâm con mẹ nó cư nhiên lại nhận!
Trang Thâm liệu có biết lúc này nhận thể hiện cái gì không?
Thẩm Văn vốn một bộ dáng lười biếng, nhưng vẻ mặt bây giờ cũng thu lại. Cau mày, căng thẳng nhìn.
Không biết có phải do người được đưa nước không phải anh hay là là vì chuyện khác! [ Chuyện vợ sắp bị cướp mất! ]
Trang Thâm mở nắp chai ra, ngửa đầu uống một ngụm.
Cái cổ trắng nõn thon dài kéo thành một đường cong cung tuyệt đẹp, yết hầu chuyển động lên xuống.
Cậu ung dung thong thả uống xong, đậy nắp lại. Môi đỏ vốn khô lại trở nên ướt át.
Nữ sinh ở thưởng thức cảnh đẹp như vậy ở vị trí gần. Hai chân đều mềm nhũn, vẻ mặt u mê.
Hôm nay chính là ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời nàng! Độc thân mười mấy năm, chính là chờ đợi khoảnh khắc này!
" Xin lỗi! Tôi không có thói quen nhận đồ của người khác! " - Trang Thâm uống nước xong, thanh âm trở nên dễ nghe: " Cái này cho cậu! "
Cậu đưa tay vào trong túi áo, đưa ra nắm thành quyền. Hình như bên trong có thứ gì đó!
Nữ sinh vội vàng đưa hai tay lên, thân thể khẽ run, rõ ràng rất hưng phấn.
Trang Thâm buông tay ra.
Chuông reo vang lên, nữ sinh cúi đầu. Nụ cười dần biến mất.
Trong tay nàng để hai đồng tiền cứng ngắc.
Hình tròn màu bạc nằm ở bên trong bàn tay của nàng. Ánh sáng buổi trưa chói mắt, nhìn xa lạ thế nhưng lại quen thuộc.
Xung quanh nữ sinh dừng bước lại, ánh mắt vốn ghen tỵ dần dần thay đổi.
Trang Thâm đưa tiền, cầm chai nước đi về phía trước, còn đặc biệt lễ phép nói: " Cảm ơn cậu! "
Nữ sinh: " ... "
Những người khác: " ... "
Đi ngang qua những người khác vô ý chí dâng trào, bây giờ lại ngừng hành động đứng đờ đẫn, Tưởng Hoài không biết nên làm sao để miêu tả tâm tình của mình: " Cậu... cứ như vậy mà đối phó với mấy nữ sinh kia sao? Bọn họ dù gì cũng đến đưa nước cho cậu. "
Những nữ sinh kia, sau này vội đến đưa nước cho cậu, có khi không cẩn thận lại biến thành người bán nước.
" Ừm! " - Trang Thâm trên mặt không có biểu tình gì, nắm chặt chai nước nói: " Tôi về ký túc xá! "
Nhìn bóng lưng nam sinh gầy gò biến mất ở chỗ rẽ, Tưởng Hoài mặt bỗng chốc trở nên khó hiểu: " Anh Văn, anh thấy vậy cũng được sao! Đưa tiền! Lại hẳn một đồng! Em bao nhiêu năm rồi chưa thấy qua tiền mặt? Trang Thâm cậu ấy cũng quá nguyên thủy đi? "
Thẩm Văn thu hồi tầm mắt, lười biếng mở miệng: " Đi! Đi ăn cơm! "
Lớp ba bên ngoài phòng học. Trang Nhược Doanh đi theo hai nữ sinh một trái, một phải từ phòng học đi ra.
Phan Khiết lập tức mở điện thoại di động, kéo xuống một bài đăng: " Thẩm Văn hôm nay đột nhiên đến học thể dục. Hắn chơi bóng! Còn mặc đồ bóng rổ! Quá đẹp trai! "
Trang Nhược Doanh cầm lấy điện thoại di động của nàng, kéo xuống xem: " Thì ra là hắn..."
Phan Khiết tiếp tục nói: " Hơn nữa học sinh vừa lớp chuyển đến lớp 10 cũng đặc biệt đẹp trai! Có người nói hắn đưa lưng về phía khung bóng ném một cú ba điểm! Nói ra tớ cũng không tin, nhưng mà người kia cũng rất đẹp trai..."
Trang Nhược Doanh nở một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, nhờ lớp trang điểm liền nhìn ra ả hết sức ngay thơ: " Nam sinh biết chơi bóng. Có thể thành tích không ra sao! Sau này có khi cả đại học cũng không thi nổi! "
Một nữ sinh khác hỏi: " Nhược Doanh, cậu làm sao biết thành tích cũng hắn không ra sao? "
Trang Nhược Doanh sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, nghiêng đầu cười nói: " Tớ lần trước ở phòng làm việc của cô Mã, nghe thầy cô thảo luận qua! "
Phan Thiết mập mờ nói: " Biết cậu thích học thần Thẩm Văn, không biết lúc thi vào đại học có thể giống như anh của cậu. Trở thành một huyền thoại, để trường chúng ta có thêm một thủ khoa nữa! "
Trang Nhược Doanh nhếch môi cười: " Tớ cũng rất mong đợi! "
" À phải rồi, có rất nhiều người đăng ảnh của cậu lên công nhận là hoa khôi của trường, vị trí hoa khôi năm nay chắc chắn thuộc về cậu! " - Phan Khiết đầy tự tin nói: ' Còn có người nói hoa khôi cùng giáo thảo phải xứng đôi với nhau, mới có thể đại diện cho giá trị nhan sắc của học sinh trường chúng ta. Đem hình của hai người để cùng một chỗ mà so sánh. "
Trang Nhược Doanh cười một tiếng: " Cậu không nói tớ cũng sắp quên. Chính là để bình chọn cho vui..."
Đi xuống cầu thang, có hai nam sinh đang đi đến. Một trong hai người vẻ ngoài hơn người, chính là Thẩm Văn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play