Phiên ngoại 2
Thế giới song song.
Nếu nói học thần Khương Nặc cũng có "mong muốn không thể đạt được" thì sẽ chẳng ai tin.
Cho dù là làm bất cứ chuyện gì, Khương Nặc cũng sẽ luôn cực kỳ thành thạo như thế, như thể hắn chỉ cần đứng giữa những tấm rèm cũng có thể thắng cả một trận chiến cách xa hàng ngàn dặm.
Chẳng ai biết rằng, trong lòng của Khương Nặc vẫn luôn cất giấu một bí mật.
—— Thu Diệc Diệu là ước mong mà hắn không thể nào có được.
.
Ngày đầu tiên nhập học, Thu Diệc Diệu đến muộn, chủ nhiệm lớp thì đang đứng trên bục giảng để hướng dẫn một ít việc cần chú ý trong đợt huấn luyện quân sự, Thu Diệc Diệu cứ như vậy mà xông vào.
Cậu mặc chiếc áo thun đen, áo khoác quân phục treo trên vai một cách biếng nhác nhằm ngụy trang, không hề theo quy định. Tay thì xách theo một chiếc balo bằng vải bạt hàng hiệu nào đó, nó nhăn nhúm, vừa nhìn là biết ở bên trong chẳng có nổi mấy cuốn sách.
"Báo cáo!" Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, mang theo một ít bực bội do thời tiết nóng bức tạo thành.
"Đến muộn à? Mau vào đi, không có lần sau đâu đấy nhé!" Vừa vào ngày khai giảng nên ông Lý cũng không làm khó dễ với học sinh mới.
Cậu ấy được sinh ra đẹp đẽ như vậy, ánh mắt của toàn bộ mọi người trong lớp đều bị hấp dẫn tới thiếu niên đến trễ này, các nữ sinh bất giác mà ngồi thẳng lưng, muốn cho thiếu niên ấy chú ý tới mình.
Nhưng mà thiếu niên này chẳng thèm nhìn đến ai, lập tức bước thẳng tới chỗ ngồi cuối cùng. Chỉ là khi đi ngang qua bàn của Khương Nặc, cậu để lại một mùi hương mới mẻ thoải mái.
Có lẽ là vừa mới tắm xong.
Các nữ sinh bắt đầu nhìn xung quanh, cố gắng giả vờ lơ đãng đưa ánh mắt về phía cuối lớp. Nhưng Khương Nặc lại không xoay đầu, hắn chăm chú nhìn chủ nhiệm lớp đang lúc đóng lúc mở miệng, sau khi nghe được mấy chữ "tranh chức lớp trưởng" thì không tự chủ đứng lên đi về hướng bục giảng.
Bục giảng cao hơn so với sàn một chút, đứng ở bên trên thì nhìn không sót thứ gì về toàn bộ tình trạng lớp học.
Sở trường của hắn là diễn thuyết, hắn có thể nói ra những việc bình thường một cách đầy nhịp điệu. Tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe hắn diễn thuyết, ngoại trừ cậu nam sinh kia.
Trước tiên nam sinh mở ra balo vải bạt của mình, không biết đang đào bới tìm kiếm ở bên trong cái gì, sau đó thì giống như là đã bỏ cuộc nên nhét cặp sách lung tung vào trong hộc bàn, dứt khoát nằm xấp xuống bàn ngủ.
Áo quân phục không đẹp mắt bị treo tuỳ tiện ở trên lưng ghế, lưng của thiếu niên hơi cong, một cánh tay lót để làm gối, cánh tay kia tuỳ ý duỗi ra phía trước, nghiêng mặt, cứ như vậy mà ngủ mất.
Toàn bộ quá trình chẳng hề liếc mắt nhìn người ở trên bục một cái nào.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Khương Nặc đi từ trên bục giảng xuống, trở về chỗ ngồi của mình.
.
Hắn cũng không biết tại sao bản thân mình lại đi chú ý một nam sinh như thế.
Thời điểm bắt đầu huấn luyện quân sự, hắn cứ mãi nhìn chằm chằm vào chiếc gáy của nam sinh trước mặt một cách vô liêm sỉ. Hắn nhìn mồ hôi lăn xuống từ mép tóc của nam sinh, nó vẽ ra một đường cong duyên dáng, tụ lại ở chiếc cằm thanh tú rồi theo đó rơi vào cổ áo của cậu.
Sau khi bắt đầu đi học lại, hắn cũng luôn chú ý đến cậu nam sinh này. Hắn đã biết tên của cậu là Thu Diệc Diệu, là một cái tên êm tai và cũng rất ngầu, hắn nghĩ đến ngay một viên đá quý màu đen.
Điểm số của nam sinh không tốt nhưng mà từ trước tới nay cậu chẳng để ý. Sau kỳ thi hàng tháng đầu tiên, thanh danh của Khương Nặc lập tức trở nên nổi tiếng, một đám người tranh nhau chạy tới hỏi bài hắn, nhưng Thu Diệc Diệu lại duỗi người, đứng dậy bỏ đi về phía hành lang.
Khương Nặc nghĩ, điều duy nhất mà hắn có thể tự hào cũng chỉ có điểm số và bài tập về nhà. Nhưng thành tích thì Thu Diệc Diệu không quan tâm, đến bài tập cậu cũng lười đi chép lại. Dường như hắn không có cho dù là bất kỳ thủ đoạn gì để dùng nhằm tiếp cận cậu.
Với tư cách là một lớp trưởng, hắn phải đi kiểm tra kỷ luật cùng với thầy giám thị. Mỗi lần kiểm tra tới lớp mình thì tâm tình của hắn sẽ trở nên phức tạp nhất.
Bình thường chẳng có lý do để nói chuyện với Thu Diệc Diệu, chỉ khi kiểm tra kỷ luật mới có thể mượn công việc nói vài câu.
Tuy nhiên đó chẳng qua chỉ là truyền đạt lại lời mà thầy giám thị nói, hắn có thể thấy được là Thu Diệc Diệu thật sự không thích nghe.
Trong trường dần dần truyền ra một tin đồn nhảm nhí đó là Khương Nặc và Thu Diệc Diệu của lớp bọn họ không tiếp xúc với nhau. Lần đầu tiên Khương Nặc nghe thấy hắn đã rất kinh ngạc, cho rằng sự việc không đến mức nghiêm trọng như thế, nhưng mà ngày càng có nhiều người đồn thổi, chuyện này giống như đã trở thành sự thật.
"Mẹ nó tôi không thể chịu nổi loại người như cậu!" Có một ngày Thu Diệc Diệu đã nói với hắn như thế.
Khương Nặc là người không có thói quen đi giải thích bất cứ điều gì, vậy nên hắn không trả lời.
Thu Diệc Diệu dường như lại càng tức giận hơn, "Giả vờ cao thượng cái gì chứ!" Sau đó phất tay áo bỏ đi.
Khương Nặc nhìn theo bóng lưng của Thu Diệc Diệu một giây rồi cũng xoay người đi.
Học tập là điều mà Khương Nặc ưu tiên nhất, ngoại trừ việc học, hắn còn phải kiếm tiền nuôi sống bản thânh rồi lại phải chu cấp khoản tiêu vặt cho người ba ăn không ngồi rồi của mình, Khương Nặc rất bận.
Bận đến mức hắn không còn tâm trí đi giải quyết mối quan hệ với Thu Diệc Diệu.
Quan hệ của bọn họ cứ như thế dần dần đông lạnh thành băng qua những lần tình cờ gặp gỡ.
Nói rằng có tiếc nuối không, chắc chắn là Khương Nặc cũng có.
Cuối cùng thì dù cho ngay cả khi mối quan hệ đã đóng băng rồi hắn vẫn cứ luôn bất giác chú ý tới từng hành động của Thu Diệc Diệu.
Dáng vẻ cậu bay nhảy tự do trên sân bóng rổ, dáng vẻ cậu lạnh lùng bước đi trên hành lang, dáng vẻ cậu làm bất cứ điều gì mà mình muốn và không tuân theo nội quy nhà trường, dáng vẻ cậu cười với người khác. . . đối với hắn mà nói, tựa như là có sức hấp dẫn vô tận.
Bỏ đi, một kẻ giãy dụa ở giữa bùn lầy như hắn chắc chắn sẽ không với được tới cậu ấy.
Có một số việc dù cố gắng mong cầu cũng sẽ không thể có được.
Hắn quyết định đem tình yêu thầm này giấu sâu trong lòng mình.
Cho đến khi có một ngày.
Đột nhiên một người trong lớp nói, "Không hay rồi! Lưu Dũng dắt theo một đám người vây đánh Thu Diệc Diệu ở ngõ sau trường!"
Khi đó là tiết tự học buổi tối, Thu Diệc Diệu luôn không tuân thủ quy định trường, có đôi khi cậu trèo tường đi tiệm net chơi game trong tiết tự học, có đôi khi sẽ trốn học đi chơi bóng rổ. Vậy nên lúc này đây cậu vắng mặt, Khương Nặc cũng không để ý.
Không thể ngờ được Thu Diệc Diệu lại bị đánh!
Khương Nặc ngay lập tức đứng dậy chạy tới con hẻm nhỏ mà người bạn học kia nhắc tới.
Trời vô cùng tối, ngày hôm đó ánh trăng bị mây đen che khuất mà bên trong con hẻm nhỏ này chẳng có một chút ánh đèn nào. Trước đây bởi vì con đường này có đèn mờ nhạt nên mọi người thường tránh không đi vào, không ngờ rằng về sau càng ít người đi, đèn đường đã hỏng cũng chẳng ai biết đến.
Khương Nặc chạy hệt như phát điên, hô hấp hắn thất thường, cảm giác như sức nóng nặng nề trong lồng ngực sắp không thể đè nén được thêm nữa, toàn thân tựa như muốn nổ tung.
Tại sao lại bị vây đánh?
Có xảy ra chuyện gì không?
Khi nhìn thấy con đường bị một nhóm người tụ tập lại, hắn ngừng đi bước chân.
Mọi người nói chuyện ầm ĩ loạn xạ, còn có người đang khóc.
Hắn đột nhiên không dám đến gần nữa.
Cảnh tượng ngày đó giống như một cơn ác mộng không thể tỉnh giấc. Bốn phía tất cả đều đen như mực, thầy giáo và các bạn học dùng đèn flash soi vào hiện trường khiến cho khung cảnh trắng xoá đến chói mắt.
Một màu đỏ thẫm, gậy gộc vương vãi đầy đất, vụn cỗ hỗn độn cùng với một con dao dính đầy máu.
Còn có một thiếu niên nằm ở bên trong, mãi không nhúc nhích.
Như là đã mất đi ý thức, như là sắp rơi vào bóng tối cùng với thiếu niên trên mặt đất ấy, Khương Nặc đã không còn biết là bản thân mình đang làm những gì.
Hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhanh chóng chạy về phía thiếu niên, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của cậu.
Đây là lần đầu tiên hắn ôm cậu.
Thân thể cậu mềm mại như thế, ấm áp như vậy, chỉ là chẳng còn sự sống nữa.
Lúc này hắn mới phát hiện, đã hơn một năm nay hắn vẫn luôn muốn ôm lấy cậu bé này.
Chỉ là trước đây hắn đã luôn đè nén nội tâm của mình, hoá ra nếu lý trí quá mức kiểm soát thì cũng không phải là chuyện gì quá tốt.
"Khương ca, đừng ôm nữa, để nhân viên ý tế đến đây đi, người của cậu dính đầy máu của cậu ấy rồi." Có bạn học nói.
Khương Nặc cúi đầu nhìn quần áo của mình, trên chiếc áo sơ mi trắng đã nhuốm đầy vết máu đỏ tươi. Thì ra ấm áp là bởi vì có máu không ngừng chảy ra khỏi cơ thể của cậu.
Tại sao lại như vậy?
Thiếu niên đã không còn thở nữa, trái tim cũng chẳng còn đập lên, gương mặt xinh đẹp tái nhợt tựa như một tờ giấy.
Cậu sẽ không còn để lộ ra biểu cảm phiền chán nói rằng, "Cậu giả vờ cao quý cái gì chứ!"
Hắn rất muốn cậu mở mắt ra một lần nữa, nhìn hắn một lần. Tựa như ngày đó vào lúc tranh chức lớp trưởng, hắn vẫn luôn hy vọng cậu có thể ngẩng đầu, nhìn hắn.
Nhưng không thể nữa, cậu mãi mãi sẽ không tỉnh dậy.
Trái tim hắn co rút lại không ngừng, đau đớn.
Hắn vẫn luôn cho rằng cuộc sống của mình từ trước tới nay lúc nào cũng đều cầm chắc thắng lợi, rằng mình sẽ luôn đạt điểm cao nhất trong các bài kiểm tra, rằng mình vĩnh viễn sẽ đứng đầu và vào được ngôi trường tốt nhất.
Nhưng có vẻ như là hắn cũng đã bỏ lỡ rất nhiều.
Đây là lần cuối cùng hắn được ôm cậu.
Khương Nặc không để ý tới những lời khuyên bảo của các bạn học, một chân sâu một chân nông, ôm thiếu niên với tay chân đã rũ xuống không còn sức lực trong lồng ngực, đi ra bên ngoài con hẻm.
Về sau, từ các bạn cùng lớp khác Khương Nặc mới biết, cách đây không lâu Thu Diệc Diệu giúp đỡ một nữ sinh tên là Đan Giai Vũ, nữ sinh ấy muốn thoát khỏi sự theo đuổi của tên bắt nạt Lưu Dũng, Thu Diệc Diệu lại bị hiểu lầm thành cướp bạn gái của Lưu Dũng thế nên mới bị Lưu Dũng báo thù.
Nam sinh mà hắn thích là một người tốt bụng như thế.
Ác mộng liệu có kết thúc không? Mỗi khi đến tối Khương Nặc không dám nhắm mắt.
Chỉ có đau đớn trong trái tim này vẫn luôn nhắc nhở hắn rằng hắn vẫn còn đang sống.
Hắn tìm tới bác sinh kê đơn vài viên thuốc ngủ, sau khi nuốt xuống, ý thức đang chìm dần của hắn đột nhiên dẫn tới thiên đường.
Ánh sáng trắng đến chói mắt không chịu được, Khương Nặc đưa tay che chắn, lại thấy cách đó không xa có một người mặc một bộ áo choàng đen.
Không thể thấy rõ gương mặt của người nọ, chỉ nghe thấy người đó trầm giọng nói, "Khương Nặc, ngươi có muốn quay ngược thời gian không?"
Nếu có thể quay trở về được quá khứ, hắn sẽ không bị động chờ đợi một lần nữa.
Hắn sẽ không chờ đến khi nào thì Thu Diệc Diệu mới có thể liếc mắt một cái để nhìn mình mà sẽ chủ động đứng ở trước mặt cậu, sẽ tìm mọi cách để tiếp cận cậu, chạm được đến cậu.
—— Tiếng cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, ông Lý Đầu Nhi, chủ nhiệm lớp với thân hình tròn vo xuất hiện ở trước cửa, trên đầu đổ đầy mồ hôi, đưa tay đẩy mắt kính đã bị ướt làm cho trượt xuống, "Đến hết cả rồi đấy à? Mọi người đều ở đây rồi sao?"
Ở phía sau là cái người biếng nhác kia, là người mà hắn ngày đêm thương nhớ, tóc của cậu vậy mà đã nhuộm thành một màu vàng kim, đẹp đẽ vô cùng.
Họp lớp ồn ào, lúc chơi trò chơi, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cây kim của bàn xoay đang chạy phành phạch, chẳng ai chú ý tới phía sau có một người đang mang một ý đồ khác. Khi kim xoay sắp dừng lại, Khương Nặc ngồi xuống chiếc sô pha ở phía sau Thu Diệc Diệu một cách đúng lúc.
Cũng may là không có ai phát hiện ra hắn, hắn đang cố gắng kìm hãm lại trái tim đang đập loạn của mình.
Kim xoay ngừng lại.
Mọi người đều phát ra không tiếng thở không thể tưởng tượng được.
"Nếu không thì. . . chúng ta bỏ qua chuyện này đi?" Ngô Mộng Tuyết khó xử nói.
Mọi người đều sợ hai người bọn họ chỉ cần một lời không hợp sẽ lao vào đánh nhau. Nhưng mà bây giờ hắn sẽ không ngơ ngác như trước nữa, hắn cũng có thể giở một chút ý đồ của mình.
Khương Nặc lộ ra một nụ cười không rõ ý, sau đó đột nhiên kéo Thu Diệc Diệu về phía trước.
Thu Diệc Diệu ngã ngồi ở trên đùi hắn.
"Trò chơi đã bắt đầu rồi, vậy thì chơi cho tốt đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Chương phụ này là một phần nhỏ độc lập với phần chính.
Vô số thời gian và không gian giao nhau ở trong vũ trụ, có một số người suy đoán rằng Khương Nặc đã quay ngược thời gian lại để cứu Thu Diệc Diệu. Sự thật là gì, nào có thể biết được?