74
Trong siêu thị, Thu Diệc Diệu vừa tiện tay ném những thứ trong kệ hàng vào xe đẩy vừa bảo, "Cách này có được không. . ."
Ban rồi Thu Diệc Diệu đem những chuyện đã xảy ra và các tình huống điều tra xung quanh nhà của Bạch Vũ Tiệp nói với Khương Nặc, Khương Nặc đưa ra một ý kiến sau đó dắt cậu tới nơi này.
"Không biết nữa, còn phải xem may mắn như thế nào." Khương Nặc lấy ra các gói mì nhập khẩu mà Thu Diệc Diệu vừa ném vào, lười biếng dạy cậu, "Không cần lấy những thứ đắt tiền như thế, cậu ấm Thu à, chúng ta không phải là đi cống nạp."
Thu Diệc Diệu phụt cười một tiếng, cảm giác như sau khi Khương Nặc về thì bất kể là có giải quyết được chuyện gì hay không thì tâm trạng của cậu cũng đã tốt hơn rất nhiều, vốn dĩ cậu đang sốt ruột nhưng thoáng chốc đã đỡ hơn. Với lại phía sau cậu còn có người chống lưng, cậu không phải chiến đấu một mình.
"Sau này chúng ta phải dựa vào cậu để tiết kiệm cho gia đình rồi." Thu Diệc Diệu nói.
Mua sắm xong, bọn họ lấy thêm túi ở quầy thu ngân, nhét hết những thứ vừa mua được vào trong túi.
Kế hoạch của bọn họ, đó là trước tiên phải giả vờ làm nhân viên giao thức ăn tới nhà của Bạch Vũ Tiệp, càng nhiều lần càng tốt. Nếu như có một lần trùng hợp do Bạch Vũ Tiệp mở cửa vậy thì bọn họ sẽ nhân cơ hội đó đưa cậu ấy đi.
Nhưng nếu vẫn luôn là mẹ của Bạch Vũ Tiệp thì việc giao hàng nhiều như thế sẽ khiến bà ấy nghi ngờ có phải ai đó đang phá nhà của họ hay không, khả năng cao sẽ đi xem xét. Đến lúc đó thì có thể hành động theo hoàn cảnh, một người điệu hổ ly sơn, một người vào nhà tìm Bạch Vũ Tiệp.
Khương Nặc tránh vào khúc rẽ của cầu thang tầng một, nhìn Thu Diệc Diệu đi gõ cửa căn 1401 tới lần thứ tám.
Quả nhiên, đúng như bọn họ lên giả thuyết từ trước, mỗi lần đều là do mẹ của Bạch Vũ Tiệp mở cửa, bản thân của Bạch Vũ Tiệp thì vẫn chưa xuất hiện dẫu chỉ một lần.
Cửa căn 1401 đóng lại, Thu Diệc Diệu đi xuống, ngay cả động tác giả vờ bỏ chạy cũng không làm nữa, chỉ đi thẳng xuống.
Cậu thở hổn hển, "Xem ra, Bạch Vũ Tiệp chắc chắn đã bị giam lỏng ở trong phòng rồi."
Khương Nặc gật đầu đồng tình với ý kiến của cậu, hắn đưa tay lau cổ của Thu Diệc Diệu, chạy xuống mấy lần như thế, tuy là vào mùa đông nhưng cũng đã hơi ra mồ hôi rồi.
"Đến lượt tớ đi gõ cửa." Khương Nặc nói.
Lần này thứ giao tới là một túi băng vệ sinh.
Lúc mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, Khương Nặc đã nói muốn mua một ít thứ kỳ hoặc, tốt nhất là có mục đích rõ ràng và cũng không nên quá chung chung, như vậy mới có thể khiến cho đối phương nghi ngờ.
Khương Nặc gõ vang cửa của căn hộ 1401.
Rất nhanh, bên trong truyền đến ngay một âm thanh đanh thép cùng với tiếng mắng chửi phì phò, có vẻ đã tức tới muốn hộc máu, giọng nói của bà ấy bén nhọn, "Là ai đó!"
"Chào chị, có hàng giao tới ạ." Giọng điệu của Khương Nặc đầy vững vàng.
"Lại là giao hàng! Vừa rồi còn giao cho tôi cá trích đóng hộp là có ý gì!"
Nói xong mẹ của Bạch Vũ Tiệp mở cửa phòng, đang muốn giữ lấy nhân viên giao hàng để hỏi cho ra lẽ, không ngờ Khương Nặc vừa nhét túi ở trên tay cho bà xong thì xoay người bỏ chạy.
Mẹ của Bạch Vũ Tiệp phát hiện có gì đó không đúng, ném túi trong tay đi rồi lập tức đuổi theo.
Đây là tầng 14, Khương Nặc không đi thang máy mà chạy đến chỗ cầu thang bộ để leo xuống, mẹ của Bạch Vũ Tiếp cũng vội vàng đuổi theo.
"Mày chạy cái gì mà chạy! Đứa nào đùa dai ở nhà tao đó? Mày đứng lại đó cho tao!"
Giọng nói bén nhọn của mẹ Bạch Vũ Tiệp vang vọng nơi cầu thang vắng vẻ, bà ấy mang dép lê, Khương Nặc sợ bà ấy đuổi không kịp nên còn giả vờ ngã một cái.
Thu Diệc Diệu thấy bọn đã đi xuống, lập tức rón rén đi ra khỏi khúc cua của hành lang, nhân cơ hội này vào bên trong nhà của Bạch Vũ Tiệp.
Trong phòng khách nhà Bạch Vũ Tiệp không có người, toàn bộ căn nhà phảng phất như có mùi phân và mùi đánh rắm, là hộp cá trích mà bọn họ vừa giao tới.
Thu Diệc Diệu nôn khan một cái.
Đụ má! Cá trích đóng hộp này mạnh thật nha!
Cuối cùng cậu cũng hiểu được tại sao khi phát hiện có cá trích đóng hộp ở cửa hàng tiện lợi, vẻ mặt của Khương Nặc lại hưng phấn như thế.
Chả trách ban nãy mẹ của Bạch Vũ Tiệp tức giận như vậy. . .
Cậu vừa nôn khan vừa nhìn quanh bốn phía.
Phòng khách cực kỳ lộn xộn, khắp nơi rải rác những đồ vật nằm trên mặt đất, có thể thấy là vừa rồi nơi này mới nảy sinh ra một hồi tranh chấp.
Gần cửa có hai chiếc túi du lịch rất to, đoán chừng là để cho Bạch Vũ Tiệp dùng khi tới bệnh viện tâm thần.
Thu Diệc Diệu hạ thấp giọng gọi một tiếng, "Bạch Vũ Tiệp ơi?"
Rất nhanh, từ bên trong một cánh cửa đóng chặt phát ra giọng nói của Bạch Vũ Tiệp, "Là. . . Diệu ca sao?"
"Là tôi đây! Ra đây đi. . ." Thu Diệc Diệu nhanh chân tới trước cánh cửa, vặn tay nắm nhưng không mở được, "Mau ra đây nhanh lên, tôi đưa cậu đi! Ra đây. . ."
"Cửa bị mẹ tôi khoá bên ngoài rồi, cậu đi tìm xem trên tủ lạnh có cái hộp sắt nào không? Lúc trước các chìa khóa phòng đều được để ở bên trong đó đấy!" Tốc độ nói chuyện của Bạch Vũ Tiệp vô cùng nhanh, nghe ra cũng rất sốt ruột.
Thu Diệc Diệu chạy vội tới tủ lạnh, đưa tay sờ ở bên trên, quả nhiên chạm tới được một chiếc hộp sắt.
Cậu mở hộp ra, bên trong có rất nhiều chìa khoá lộn xộn chất đống cùng một chỗ, cũng chẳng biết chìa khoá nào tương ứng với phòng nào.
Cậu chỉ có thể mang hộp tới cửa, thử từng cái một.
Vừa nắm chặt chìa khoá để thử vừa chú ý tới động tĩnh trước cửa, quá mức khẩn trương và thấp thỏm làm cho tay cậu cũng hơi run lên.
Cái này, không phải. . .
Cái này, cũng không phải. . .
Cùng lúc đó, Khương Nặc chạy nhanh xuống dưới lầu, bởi vì mẹ của Bạch Vũ Tiệp mang dép lê cho nên tốc độ đi xuống tầng rất chậm, dần dần không đuổi kịp hắn nữa.
Khương Nặc phát hiện tiếng bước chân đuổi theo của bà ấy dừng lại, nhất thời bối rối, hắn đoán là bà ấy chuẩn bị đi vào thang máy để về nhà, cuối cùng thì bà ấy cũng đã nhận ra lúc vừa rồi ra khỏi nhà đã không đóng cửa.
Khương Nặc chạy thật nhanh tới thang máy, thấy nó đang từ tầng từ 1 đi lên, vì thế hắn cũng nhanh tay nhấn thang máy.
Cũng may, thang máy sẽ tới đón hắn trước.
Thang máy tới, hắn đi vào bên trong, nhấn nút từ tầng này tới tầng 14, cố gắng giữ chậm tốc độ quay về của mẹ Bạch Vũ Tiệp.
Sau đó hắn trở ra, tiếp tục đi thang bộ xuống.
Lúc mẹ của Bạch Vũ Tiệp đi vào thang máy bà cực kỳ tức giận, bởi vì cả hàng nút đều sáng lên màu đèn đỏ, bà vừa nhìn đã biết là người vừa rồi đã giở trò quỷ, nhất định là muốn giữ không cho bà về.
*À một cái tip nhỏ cho bạn nào chưa biết thì khi nhấn hai lần vào nút đỏ, thang máy sẽ xóa giúp bạn á, tất nhiên là khoảng cách tới tầng còn xa mới được nhe ^^
Tới mỗi một tầng, cửa thang máy đều mở ra, mẹ của Bạch Vũ Tiệp dùng tốc độ nhanh nhất để đóng cửa lại, vất vả như thế cũng tốn không ít thời gian.
Cho đến khi bà đi tới nhà mình thì thấy cửa đã bị mở toang, nhưng lúc bà ra ngoài thì cửa chỉ được hé ra một chút.
Trong lòng của bà có dự cảm không ổn.
Vừa vào cửa, quả nhiên trông thấy cửa phòng của Bạch Vũ Tiệp cũng bị mở rộng, nhưng trong phòng lại không có một bóng người.
.
Thu Diệc Diệu và Bạch Vũ Tiệp không đi xuống dưới mà đi bộ ở cầu thang lên tầng trên.
Bọn họ không biết mẹ của Bạch Vũ Tiệp sẽ đi thang máy hay là đi thang bộ về, Bạch Vũ Tiệp nói lên tầng thượng sẽ vòng qua được chung cư cách vách, từ đó có thể đi thang máy xuống tầng một.
Trải qua một phen vật vã, hai người cuối cùng cũng tới được tầng trệt.
Thu Diệc Diệu đi trước dò đường, xác nhận không có chuyện gì mới đón Bạch Vũ Tiệp tập hợp với Khương Nặc đang chờ ở bên ngoài.
Kế hoạch cứu viện thành công, ba người vừa gặp mặt, Bạch Vũ Tiệp đã thấy ngay Thu Diệc Diệu và Khương Nặc nắm tay nhau.
Bọn họ hẹn hò từ khi nào thế?!
Đây chắc hẳn không phải là cái trò chơi giả vờ làm người yêu kia đâu nhỉ? Ở đây cũng không có bạn học nào khác mà chỉ có một mình cậu thôi!
Có lẽ ánh mắt của Bạch Vũ Tiệp quá mức sửng sốt, Thu Diệc Diệu mất tự nhiên ho khan một tiếng, có hơi ái ngại, "Bọn tôi hẹn hò với nhau."
Bạch Vũ Tiệp ngơ ngác "à", sau đó mới phản ứng lại được, "Chúc mừng hai cậu nhé."
"Cảm ơn." Khương Nặc thoải mái đáp.
Thật ra Thu Diệc Diệu cũng chẳng phải là rất muốn ân ái ở trước mặt người vừa thất tình, nhưng khổ nỗi cậu và Khương Nặc đã nhiều ngày không gặp, bây giờ lại còn là giai đoạn yêu đương nồng nhiệt khi mới hẹn hò, vậy nên cậu nhịn không được muốn nắm tay với Khuơng Nặc.
Bạch Vũ Tiệp lựa chọn làm ngơ chén thức ăn cho chó này, "Chúng ta đi đâu đây?"
"Nhà của tôi." Thu Diệc Diệu nói.
"Nhưng mà chỉ tránh được nhất thời, không trốn được một đời. . . mẹ cũng sẽ đến trường để tìm tôi." Bạch Vũ Tiệp bất an nói.
"Trước mắt chúng ta cứ tránh mặt tạm thời đã, sau đó tôi sẽ nghĩ cách."
Tuy rằng Bạch Vũ Tiệp không biết cụ thể là sẽ có cách nào nhưng mà Thu Diệc Diệu nói chuyện rất có niềm tin, làm cho cậu an tâm đôi chút.
"Cảm ơn hai cậu tới cứu tôi, mẹ tôi đã liên hệ với bệnh viện xong xuôi hết cả rồi, chuẩn bị ngày mai sẽ đưa tôi vào bệnh viện. . ." Bạch Vũ Tiệp nói xong, trong giọng nói mang theo cả tiếng nấc, "Nếu thật sự bị nhét vào bệnh viện, mỗi ngày đều phải uống những loại thuốc làm cho hỏng đầu kia thì tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ nữa. . ."
"Đừng khóc, không phải bọn tôi đã cứu cậu ra rồi sao?" Khương Nặc nói, âm điệu lạnh nhạt.
Thu Diệc Diệu phát hiện, lúc Khương Nặc nói chuyện thì chỉ khi nói với cậu hắn mới có thêm chút cảm xúc phong phú, còn khi với người khác, tựa như bây giờ, tuy đang an ủi nhưng vẫn luôn cho người ta một sự thẳng thắn lạnh lùng, không mang theo tình cảm cá nhân.
Thu Diệc Diệu sắp xếp cho Bạch Vũ Tiệp ở nhà mình, dù Khương Nặc dọn tới nhà cậu không dùng phòng ngủ dành cho khách, nhưng lại không ngừng có người tới đây ở, trước đó là Trần Gia Huy và Từ Thành, bây giờ thì là Bạch Vũ Tiệp.
Biểu hiện của Bạch Vũ Tiệp khi ở nhà của bọn họ cực kỳ cẩn thận, khác hẳn Trần Gia Huy tuỳ tiện. Một là do tính tình của cậu ấy là như thế, hai là có thể cậu ấy biết mình đã gây thêm phiền phức cho hai người Thu Diệc Diệu nên làm cái gì cũng rụt rè.
Thu Diệc Diệu nhìn dáng vẻ không tự nhiên của Bạch Vũ Tiệp, thở dài, đánh chữ lạch cạch trên điện thoại rồi xoay người trở về phòng mình.
"Có được không?" Khương Nặc vừa tắm xong đi từ phòng vệ sinh ra, trên người mang theo hơi nước ướt sũng.
"Ừ, phải hẹn giờ với thư ký trước." Thu Diệc Diệu nhàn nhạt đáp.
"Cậu đi tắm rửa đi."
"Hả?" Khương Nặc chuyển đề tài nhanh chóng làm cho Thu Diệc Diệu không phản ứng lại kịp.
"Người của cậu, có hơi hôi." Khương Nặc nén cười.
Thu Diệc Diệu hít tay của mình một cái thật mạnh thì ngửi thấy được mùi hương quen thuộc kia %. . . & mùi, lại mắc ói rồi. . . mẹ nó, cá trích đóng hộp đỉnh của chóp thật đấy!
.
Thời gian hẹn với Thu La Phàm là vào buổi sáng thứ hai.
Sáng thứ hai có lớp học nhưng Thu Diệc Diệu chỉ nói với Khương Nặc một tiếng rồi khoác áo đi.
Có bạn trai làm lớp trưởng cũng là để dùng vào những dịp này, ở chỗ Khương Nặc giữ nhiều giấy xin phép có sẵn chữ ký của chủ nhiệm lớp, là ông Lý cho hắn để dùng trong các trường hợp khẩn cấp. Ông ấy rất tin tưởng Khương Nặc nên mới đưa nhiều quyền lực cho hắn nắm giữ, nếu như có bạn học nghỉ vì chuyện gấp mà không tìm được ông thì có thể tìm Khương Nặc để lấy giấy xin phép.
Khương Nặc là một lớp trưởng tốt của nhân dân, chưa từng phụ lòng kỳ vọng của ông Lý Đầu Nhi, vẫn luôn quản lý giấy xin phép một cách rõ ràng — chẳng qua, bây giờ Khương Nặc đã trở thành người của Thu Diệc Diệu.
Ông Lý Đầu Nhi à, không ngờ tới có phải không? Lớp trưởng của ông đã phản bội ông rồi.
Thu Diệc Diệu cầm giấy xin phép nghỉ, quang minh chính đại đi ra ngoài bằng cổng trường.
Đây là lần đầu tiên cậu trắng trợn và táo bạo như thế trong suốt khoảng thời gian đi học, nghênh ngang đi ra khỏi trường, nếu đổi lại là trước đây thì không chỉ việc phải trèo tường ra ngoài mà còn phải nhờ Trần Gia Huy giúp cậu yểm trợ trước lớp trưởng và thầy chủ nhiệm.
Nghĩ tới đây, khoé miệng của cậu bất giác cong cao lên, ngay cả việc lát nữa sẽ phải tiến hành đàm phán một hồi cũng chẳng còn sốt ruột nữa.