70
Sáng hôm sau lại không vui vẻ như vậy.
Trước đây nằm ở giường lớn nhà Thu Diệc Diệu không cần phải chen chúc thế này, cũng chẳng gần sát đến thế.
Nhưng ở phòng kí túc, giường chật làm cho hai người kề sát tới nỗi không để lại một chút khoảng cách nào.
Khi Thu Diệc Diệu tỉnh dậy thì phản ứng đầu tiên là – có thứ gì đó cấn vào cậu.
Còn lớn và cứng nữa.
Cậu mơ mơ màng màng suy nghĩ trong chốc lát, sau khi nhận ra đó là cái gì thì toàn thân thật sự như đang phóng hoả tiễn, giật bắn dậy từ trên giường.
Những buổi sáng trước đây lúc nào cậu cũng ngủ nướng, để cho cậu rời giường theo tiếng báo thức của trường học là chuyện không có khả năng, vậy mà hôm nay cậu trở thành người đầu tiên trong ký túc xá thức dậy.
"Cậu sao thế?"
Người anh em ở giường đối diện vừa mới ngồi dậy, xoa xoa mắt thấy Thu Diệc Diệu vậy mà đã tỉnh rồi, làm cho bản thân tự rơi vào hoài nghi —— chẳng lẽ muộn lắm rồi ư?
Không đúng nha, không phải vừa mới reo chuông thôi sao?
"Tôi. . . mắc tiểu." Thu Diệc Diệu vội vàng mặc áo khoác rồi chạy như bay vào phòng vệ sinh.
Khương Nặc nằm ở trên giường trở mình, khoé miệng mang theo ý cười nhè nhẹ.
Đêm hôm qua hắn ngủ rất ngon, không còn trống vắng giống như những ngày vừa rồi nữa, trên tay vẫn còn cảm giác chân thật hệt như có thể nhìn thấy, có lẽ là hắn tỉnh dậy không lâu sau khi Thu Diệc Diệu thức giấc.
Mặc dù hắn vừa mới tỉnh, Thu Diệc Diệu cũng đã bỏ chạy ra ngoài nhưng hắn biết là chuyện gì đã xảy ra.
Đáng yêu quá.
"Chào buổi sáng."
Thu Diệc Diệu đang đánh răng, Khương Nặc đi tới bên cạnh bồn rửa mặt chào hỏi cậu.
Hắn chỉ vừa tỉnh nên giọng nói vẫn còn hơi lười biếng uể oải, nghe vô cùng gợi cảm.
Nháy mắt, Thu Diệc Diệu nghĩ tới ngay thứ đã cấn ở mông mình vừa rồi, phía sau tai bất giác đỏ ửng lên, hàm hồ đáp một tiếng xem như là chào hỏi.
Khương Nặc nhìn cậu thẹn thùng thật sự đáng yêu muốn chết, hắn giữ lấy gáy cậu, trực tiếp hôn lên môi.
Miệng đầy bọt.
Thu Diệc Diệu trừng lớn đôi mắt, định nói 'cậu muốn chết à? Bạn cùng phòng thấy thì phải làm sao bây giờ?' thì trông thấy ngay một bạn cùng phòng cũng chen chúc đi vào.
Khương Nặc bình thản ung dung lấy kem của Thu Diệc Diệu bắt đầu đánh răng, bạn cùng phòng cũng không chú ý tới trước đó hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chào hỏi xong thì đi vệ sinh.
Thu Diệc Diệu hung hăng trừng mắt với hắn một cái, dùng ánh mắt ý bảo cậu cẩn thận cho tớ một chút đi!
Khương Nặc nhướng mày, hoàn toàn không để ở trong lòng.
.
Lúc Trần Gia Huy nhìn thấy Thu Diệc Diệu ngồi ở trong căn tin ăn sáng, cậu sợ tới ngây người.
Có trời mới biết, Thu Diệc Diệu một năm 365 ngày không có hôm nào kịp tới căn tin ăn sáng.
Trước đây lúc học lớp 10, mỗi ngày đều là do Trần Gia Huy đem thức ăn sáng tới cho cậu, sau đó thì học kỳ này bắt đầu chơi trò chơi cùng với Khương Nặc, vậy nên đổi thành hắn mang thức ăn sáng tới cho cậu.
Hôm nay là ngày gì đây?
Trần Gia Huy đánh giá Thu Diệc Diệu từ trên xuống dưới một lượt, muốn tìm ra được manh mối.
Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái rắm á!
Thu Diệc có mặt mũi ở đâu mà nói cho cậu ấy biết nguyên nhân cậu dậy sớm chứ?
"Đừng có nhìn tớ như vậy, ăn cơm của cậu đi." Thu Diệc Diệu hung dữ nói.
"Khương ca ơi, cậu ấy hung dữ với tớ kìa!" Trần Gia Huy mang vẻ mặt đưa đám mách với Khương Nặc.
"Đừng nhìn cậu ấy nữa, đi mà nhìn Từ Thành nhà cậu đấy." Khương Nặc này hoàn toàn nói đỡ cho Thu Diệc Diệu.
Mẹ nó, cái đôi vợ chồng chó này!
Tuy là bị đôi vợ chồng chó này bắt nạt, nhưng mà Trần Gia Huy cứ luôn cảm thấy hai người ngồi ở đối diện không đúng chỗ nào.
Thu Diệc Diệu lột cái vỏ dính dính trên quả trứng luộc trắng, càng lột càng trở nên nóng nảy, suýt nữa thì đã bóc hết cả lòng trắng xuống. Khương Nặc đưa tay sang lấy trứng gà về, kiên nhẫn bóc vỏ cho cậu, xong rồi còn đút vào miệng cậu.
Bình thường Khương Nặc cũng luôn giúp đỡ Thu Diệc Diệu làm việc này việc kia, nhưng mà, dựa vào trực giác nhạy bén của Trần Gia Huy thì hai người này có vấn đề!
"Hai cậu đang hẹn hò có phải không?" Trần Gia Huy đột ngột hỏi.
Thu Diệc Diệu sặc một tiếng, thiếu chút nữa đã phun trứng gà ở trong miệng ra, mặt cũng đỏ lên vì nghẹn.
Rõ ràng như vậy sao?!
Trần Gia Huy nhìn phản ứng của cậu thì biết ngay, cậu đoán trúng rồi.
"Ngày hôm qua tớ đã muốn hỏi, lúc tan tiết thể dục hai người ở chỗ xà đơn bên kia làm gì thế, còn đứng gần nhau như vậy?"
Hai người tách riêng nói chuyện ở xà đơn thì không có gì xấu cả, nhưng mà Trần Gia Huy phát hiện khi bọn họ đứng đối mặt thì khoảng cách lại quá gần, vượt qua cả khoảng cách xã giao, làm gì có anh em tốt nào nguyện ý đứng gần như thế để nói chuyện! Vì thế từ khi đó cậu đã bắt đầu hoài nghi bọn họ.
Thu Diệc Diệu không trả lời cậu mà hỏi ngược lại, "Làm sao cậu nhìn ra được?" Thời điểm chơi trò giả vờ yêu đương thì những việc này cũng đã làm không ít lần mà.
Trần Gia Huy húp một ngụm cháo, không chút hoang mang vạch trần bằng một câu, "Bởi vì cậu đang sốt ruột."
Thu Diệc Diệu muốn nhìn phản ứng của Khương Nặc, nhưng vừa xoay đầu thì người ở bên cạnh cũng xoay sang đối diện cậu, Thu Diệc Diệu lập tức quay đầu về.
Khương Nặc trêu chọc, "Đúng rồi, cậu sốt ruột cái gì chứ?"
Đúng thật là sốt ruột.
Rõ ràng trước đó khi giả vờ làm người yêu thì phóng khoáng như thế, tự nhiên như vậy, nhưng thật sự đã ở bên nhau rồi thì cảm giác nhìn đối phương liếc mắt sang một cái, mặt sẽ đỏ, tim cũng đập mạnh.
Khuỷu tay của Thu Diệc Diệu chọc chọc Khương Nặc, "Tớ nói cậu đó Khương Nặc, cậu cách tớ xa một chút đi, nếu như mọi người đều nhìn ra hết thì tớ không để yên cho cậu đâu."
"Có liên quan gì?" Khương Nặc uống cạn ngụm sữa đậu nành cuối cùng.
"Như vậy không được!"
Sau khi nói chuyện với Bạch Vũ Tiệp, cậu đã biết tuy bây giờ thời đại này đã trở nên cởi mở hơn, nhưng nếu thật sự gặp phải một số ít trong đó, họ vẫn sẽ ném tới những ánh mắt khác thường.
Bản thân cậu thì chẳng sao cả, cậu lang thang đã quen rồi nên cái nhãn gì cũng dám dán lên người mình.
Nhưng mà Khương Nặc thì không giống như vậy.
Khương Nặc là học sinh giỏi, là hạt giống ưu tú của trường học, trưởng thành trong sự tôn kính của mọi người, nếu cậu cảm nhận được sự chênh lệch này. . .
Cậu không muốn trở thành trường hợp tiếp theo giống như Bạch Vũ Tiệp và Lương Thiên Kỳ.
"Vậy cậu còn chơi nữa không? Định nhận thua rồi sao?" Khương Nặc nói.
Mọi người đều ăn giống như nhau, ba người cùng đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
"Chơi chứ. . ." Thu Diệc Diệu đáp.
"Vậy tại sao không cho tớ đến gần cậu?" Khương Nặc nói, cánh tay ôm lấy vai cậu một cách tự nhiên.
"Tới gần như thế này thì được, là như thế này. . . không, không được." Thu Diệc Diệu ấp a ấp úng.
"Thoải mái một chút, như thế nào đây? Ở đây không có người ngoài." Khương Nặc còn muốn hỏi thêm nữa.
Mẹ nó cậu cố ý!
Trần Gia Huy ở một bên cười ra thành tiếng.
Thu Diệc Diệu hung hăng véo vào thắt lưng của Khương Nặc một cái, không để ý tới hắn nữa.
Trong giờ học, thầy giáo ở lớp ôn luyện cử người tới tìm Khương Nặc một chuyến, nói với hắn đôi chút chuyện liên quan đến cuộc thi.
Ngày mốt là đầu năm mới, vào ngày đầu năm mới Khương Nặc có một cuộc thi đã chuẩn bị rất lâu để tham gia. Nghe nói nếu đạt được thành tích tốt ở cuộc thi này thì sẽ có một số điểm cộng lớn từ các trường đại học trọng điểm được tự chủ tuyển sinh.
Vậy nên lần thi này rất quan trọng với Khương Nặc.
Chỉ cần hắn thi tốt thì tương đương với việc đã bước một chân vào ngôi trường danh tiếng.
Nhưng mà dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Thu Diệc Diệu chẳng hề thấy Khương Nặc bận tâm đến chuyện thi cử một chút nào, ngược lại giống như là đã đặt hết tâm trí lên cậu.
"Cậu chuẩn bị cho cuộc thi thế nào rồi?" Thu Diệc Diệu hơi lo lắng, cậu không muốn Khương Nặc bởi vì cậu mà huỷ hoại đi tương lai tươi đẹp.
"Không cần bận tâm." Từ trước đến giờ Khương Nặc đối với các kỳ thi đều vô cùng tự tin, "Chỉ là đêm giao mùa không thể ở bên cạnh cậu được rồi, bé cưng."
So với điều đó, Thu Diệc Diệu để ý tới cái xưng hô này nhiều hơn.
Bé cưng.
Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, xác nhận không có ai nghe bọn họ nói chuyện.
"Cậu gọi bậy cái gì đấy!" Thu Diệc Diệu hạ thấp giọng.
Khương Nặc thật sự thích xem phản ứng này của cậu, trông như là sợ người khác nghe thấy nhưng thật ra là đang ngại ngùng.
Khương Nặc cúi người về phía trước, kề vào tai cậu lại gọi một tiếng, "Bé cưng à."
Cảm giác tê dại như điện giật nháy mắt quét qua toàn thân, cậu không kiểm chế được mà run rẩy đôi chút, cánh tai lại bắt đầu hơi phiếm hồng.
Lúc này, đại diện môn Hoá vừa lúc đi tới muốn thu bài tập, "Thu Diệc Diệu, bài tập của cậu. . ."
Lời còn chưa nói xong, Thu Diệc Diệu đã tiện tay túm bộ đồng phục treo trên lưng ghế trùm lên mặt mình, thuận thế nằm trong lồng ngực của Khương Nặc.
"Cậu tự lấy bài tập ở trên bàn đi, ông đây buồn ngủ rồi, ai tới làm ầm ĩ thì chết với tôi đấy!" Giọng nói từ bên dưới đồng phục phát ra.
"À. . . à." Đại diện môn Hoá ngẩn người, tìm được vở bài tập của Thu Diệc Diệu lại nhỏ giọng nói với Khương Nặc, "Khương ca, bài tập của cậu. . ."
Khương Nặc không nói chuyện, rút vở bài tập ra đưa cho cậu ấy.
Đại diện môn Hoá cũng thu vở trong yên lặng rồi bỏ đi, không dám nói thêm một câu nào nữa vì sợ chúa sơn lâm Thu Diệc Diệu sẽ thật sự ra oai.
Chỉ có Khương Nặc biết, "bé hổ" chỉ 'cáo mượn oai hùm' của hắn đang trốn ở bên dưới áo đồng phục với gương mặt đỏ hồng mà thôi.
Một lát sau, bên dưới đồng phục lại truyền tới tiếng nói rầu rĩ của bé hổ, "Tớ sẽ không dính lấy cậu như những đôi tình nhân bình thường đâu, cậu cứ yên tâm đi thi đi, việc trải qua đêm cuối năm thì sau này năm nào cũng có thể cùng nhau trải qua mà."
"Ừ." Trong giọng nói của Khương Nặc tràn đầy ý cười.
Khi tới thời khắc chia tay thật sự, Thu Diệc Diệu đột nhiên lại cảm thấy trước đó mình đã quá mạnh miệng.
Một ngày trước đầu năm mới, mọi người cũng tan trường, người thưa thớt hơn. Một chiếc xe buýt tiến vào bên trong trường học, chở một số bạn cùng với giáo viên hướng dẫn chuẩn bị xuất phát.
Bởi vì bọn họ ở thủ đô, cuộc thi lần này cũng tụ hội những học sinh ưu tú ở các nơi khác nên số người đông đảo, vì thế ban tổ chức sắp xếp nơi diễn ra cuộc thi là ở một cơ sở giáo dục và nghiên cứu tại khu phát triển xa xôi nằm phía Bắc thành phố.
Trường học của Thu Diệc Diệu nằm ở phía Nam, muốn tới cơ sở nghiên cứu đó phải mất hai giờ đi xe.
Cuộc thi kéo dài một tuần, hơn nữa, nghe nói vì để đảm bảo thi đua công bằng nên toàn bộ quá trình của cuộc thi sẽ hoàn toàn khép kín, không một ai được phép ra vào.
Rõ ràng là ở cùng một thành phố, nhưng trường hợp này chẳng khác gì với ở nơi đất khách.
Trần Gia Huy cũng đi tiễn Từ Thành, lôi kéo cậu ấy sang một bên nói chuyện, đều nói những chuyện linh tinh như ăn cơm đúng giờ, chú ý giữ sức khoẻ.
Thu Diệc Diệu không biết phải nói cái gì, chỉ là cậu cảm thấy Khương Nặc đi rồi, cuộc sống sau đó sẽ trở nên tẻ nhạt.
Trải qua đêm cuối năm tẻ nhạt, tết dương lịch tẻ nhạt, đi học cũng tẻ nhạt.
Lúc chưa yêu đương thì cứ cảm thấy những đôi tình nhân kia cứ tình chàng ý thiếp ở trên đường mãi, giống như là những đứa trẻ dính chặt cơ thể vào nhau vậy, mỗi lần tạm biệt là từng bước chân đều mang theo lưu luyến, thật sự quá trẻ con và buồn cười, không ngờ việc này đã rơi vào đầu mình, quả thật khi phải tách ra thì chỉ có hai chữ "luyến tiếc."
Có lẽ nhìn ra được ỉu xìu từ cậu, Khương Nặc vỗ vỗ gương mặt cậu, an ủi, "Ngoan, rất nhanh tớ sẽ về, tới đó rồi ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại cho cậu."
"Không phải là không được đem theo điện thoại hay sao?"
"Chắc chắn sẽ có điện thoại công cộng."
"Ừ. . . vậy tớ chờ điện thoại của cậu."
"Được."
Giáo viên thúc giục mọi người lên xe, Từ Thành và Trần Gia Huy ở bên kia vẫn còn đang diễn cảnh tình ái bi đát, đi một bước quay đầu lại ba lần.
Thu Diệc Diệu đột nhiên nảy sinh ý định rất muốn ôm Khương Nặc một cái.
Lại hít một ngụm hương gỗ xanh đặc biệt ở trên người của hắn.
Nhưng ở một nơi công khai thế này, hai nam sinh ôm nhau chung quy vẫn là không phù hợp.
"À đúng rồi, một chút nữa là quên." Khương Nặc dường như vừa nhớ tới cái gì đó, lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho cậu.
"Đọc đi."
Thu Diệc Diệu còn nghĩ là thư tình do Khương Nặc viết, trong lòng dâng lên một trận ngọt nào, Khương Nặc cũng quá hiểu biết rồi đó! Nhưng khi cậu mở ra tờ giấy nhỏ mới phát hiện, bên trong vậy mà lại là——
Nhiệm vụ học tập?!
Có nhầm hay không vậy?!
Ngữ văn: Hoàn thành việc học thuộc lòng toàn bộ "Trần Tình Biểu"
Toán học: Trang 47 đến trang 60
Tiếng anh: Đọc xong ba mẩu truyện ngắn
Vật lý: Cậu khá yếu môn vật lý, mỗi ngày luyện tập làm 7 chương
Hoá học: . . .
Cậu điên hay là tôi điên rồi?
Đừng tưởng rằng cậu là bạn trai của tôi thì tôi không dám đánh cậu!
Mà người trong cuộc hoàn toàn không nhận thức ra được, còn đứng ở đó ra lệnh, "Mỗi ngày khi gọi điện phải báo cáo tình hình hoàn thành với tớ, đây đều là bài tập ngoại khoá, khi tớ về thì cùng nhau kiểm tra lại."
Thu Diệc Diệu vung một cú sang.
Bị thầy giáo nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, "Ây ây ây! Tại sao lại đánh nhau rồi! Biết quan hệ của hai đứa không tốt, nhưng đánh nhau cũng không thể giải quyết được chuyện gì cả!"
Thu Diệc Diệu bẻ khớp xương răng rắc, cười lạnh, "Quan hệ của em với cậu ấy thật sự rất tốt đấy ạ!"