Lê Ngưng nhìn nước thuốc đen sì còn đang bốc khói lại nhìn Bùi Trạc vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, trên mặt chỉ toàn là buồn bực.

Rõ ràng Bùi Trạc đã đoán trước được nàng sẽ hành động mới cố ý cho người nấu hai phần, một phần giả vờ đổ đi trước mặt nàng, để nàng không gây chuyện làm hại phần còn lại.

 “Quận chúa nghe lời một chút.” Bùi Trạc lấy ra mấy viên đường, đẩy tới trước mặt Lê Ngưng: “Thuốc này nàng đã uống nhiều lần, đáng lẽ nên quen rồi mới phải.”

Lê Ngưng không muốn làm quen, nói thẳng: “Bổn quận chúa không muốn uống.”

Nghĩ tới gì đó, Lê Ngưng bỏ qua phiền muộn, trong nháy mắt thay thành tươi cười, thương lượng với Bùi Trạc: “Chỉ cần chàng không nói cho nương ta biết, bà ấy sẽ không biết ta không uống thuốc.”

Cũng chỉ có khi nàng có chuyện muốn cầu cạnh hắn mới có thể tươi cười lấy lòng như vậy.

Bùi Trạc nhíu mày, khó xử nói: “Chuyện này không được, nếu trưởng công chúa hỏi, ta cũng không biết nên giải thích như thế nào.”

 “Nếu nương ta hỏi vậy chàng cứ nói với bà, ta đã uống hết rồi là được.” Lê Ngưng thuyết phục hắn, lo lắng Bùi Trạc vẫn không chịu buông tha, muốn hắn mềm lòng nên bày ra bộ dáng đáng thương, đau khổ oán trách, kể khổ với hắn.

“Thuốc này đắng lắm, ta uống nhiều nhiều như vậy chắc cũng đủ rồi.” Đôi mắt hạnh yếu ớt đáng thương chăm chú nhìn Bùi Trạc, Lê Ngưng nhẹ giọng nói ra mục đích của mình: “Chàng chỉ cần xem như không thấy sẽ không sao.”

Âm cuối nàng cố ý kéo ra thật dài tựa như vừa được ngâm trong hũ mật, vị ngọt ngào toát ra trực tiếp móc vào đầu tim, khiến lòng người run rẩy, da đầu tê dại.

Đầu ngón tay Bùi Trạc  hơi cong lên, mu bàn tay thoáng chốc nổi gân xanh, cuộn trào trong cổ họng, sau đó hắn có chút xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn nàng.

Lê Ngưng cho là mình đang thương lượng với Bùi Trạc, hoàn toàn không cảm thấy mình là người đáng khinh nhất đi cầu xin Bùi Trạc. Nàng còn muốn nói gì đó, lại nghe Bùi Trạc tàn nhẫn nói: “Quận chúa uống hết chén thuốc hôn may trước đã, có chuyện gì để sau lại nói.”

Lê Ngưng khó hiểu, vừa rồi vẻ mặt của hắn đã cảm động, tại sao còn không chịu đồng ý, lại nói ra những lời nhẫn tâm như vậy.

Nàng còn đang khó chịu, vẫn chưa nhận ra sự kỳ lạ cùng nhẫn nại trong giọng nói của Bùi Trạc.

Nhưng nếu đêm nay có thể khiến Bùi Trạc mềm lòng không bắt đầu uống thuốc, những ngày tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Lê Ngưng không chịu từ bỏ dễ dàng, lại nói mấy cây dễ nghe nhưng Bùi Trạc vẫn không hề dao động, khuôn mặt vô cảm uống hết một ly trà.

Ngược lại, Đông Tuyế

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play