Rõ ràng còn chưa tới mùa hè, thời tiết còn mát mẻ, Lê Ngưng lại cảm thấy mặt đỏ bừng, lỗ tai nóng ran, giống như con tôm bị luộc trong nồi, lập tức đỏ bừng.
Chỉ là không biết do bị Bùi Trạc chọc giận, hay bị lời nói của hắn làm cho xấu hổ.
“Bùi Trạc ngươi được lắm……” Lê Ngưng nắm chặt tay thành quyền, muốn đánh hắn một cái, nhưng lý trí lại tự nhủ mình đánh không lại hắn, đành phải từ bỏ, chỉ có thể dùng lời nói xả cơn giận, oán hận nói: “Dám trêu chọc ta!”
Bùi Trạc cười đủ rồi, tạm thời bỏ ý nghĩ trêu chọc nàng sang một bên, nắm chặt hai tay nàng trong lòng bàn tay, kiên nhẫn mở từng ngón tay nàng ra, nắm tay nàng ra ngoài.
“Rượu kia quận chúa không uống được, quá nồng, nàng chịu không nổi.”
Trong lòng Lê Ngưng thầm hừ lạnh một tiếng.
Bùi Trạc nói lời này nhất định là vì rượu uống quá ngon, hắn chỉ muốn uống một mình nên mới không muốn chia cho nàng.
Hắn không cho nàng uống, nàng lại càng muốn uống.
Bởi vì tối nay bị Bùi Trạc trêu chọc, sau khi Lê Ngưng về phòng còn rất tức giận, ngủ sát giường trong cùng, không thèm để ý tới Bùi Trạc, chỉ hận không thể có một màn che chắn giữa nàng và hắn lại.
Nhưng sau khi Lê Ngưng ngủ say, lại không hề biết và nàng và Bùi Trạc đã gần gũi chặt chẽ như thế nào
Ngày thứ hai, Lê Ngưng tỉnh dậy vẫn còn sớm, Bùi Trạc cũng vừa rửa mặt xong.
Hắn có chút kinh ngạc: “Sao hôm nay quận chúa lại dậy sớm như vậy?”
Lê Ngưng liếc hắn một cái, quay đầu khịt mũi, nhưng vừa mới ngủ dậy mặt mũi còn ngơ ngác giọng điệu cũng nhỏ nhẹ, cho nên giọng nói kia dường như không có chút lực uy hiếp nào.
Bùi Trạc vừa đi, Lê Ngưng liền tới phòng bếp, nhưng trên tủ bát đêm qua đã không còn bóng dáng vò rượu, lại tìm hai vòng, vẫn không phát hiện ra.
Có lẽ đã bị Bùi Trạc giấu đi nơi khác rồi.
Hắn thật đúng là keo kiệt!
*
Tây Khương ở Tây Bắc chẳng qua cũng chỉ yên bình được mấy năm, gần đây biên cảnh lại náo loạn, trong triều Thánh thượng đang cùng các đại thần thảo luận việc này.
Đại Tễ binh lực cường thịnh, đương nhiên không cần sợ Tây Khương tới phạm, nhưng nếu thật sự có chiến tranh, nên phái ai đi dẹp loạn mới là điều quần thần quan tâm.
Rất nhanh, một vị tướng quân chinh chiến nhiều năm đứng lên, chính trực nói: “Lão thần nguyện xuất chinh dẹp loạn, để Tây Khương một lần nữa quy thuận Đại Tễ.”
Người nói chuyện là Lương tướng quân, tuổi đã ngoài sáu mươi, Thánh thượng chưa kịp mở miệng đã có người lên tiếng phản đối, nói Lương tướng quân tuổi tác đã cao, chỉ sợ còn chưa tới Tây Bắc đã bị lưng ngựa xóc nảy hành hạ, khiến Lương tướng quận tức giận vô cùng, giữa đại điện ngươi một lời, ta một tiếng cực kỳ ồn ào.
Thánh Thượng bị tình cảnh trước mặt làm cho đau đầu, bắt bọn họ im lặng. Chuyện này không cần vội chọn người, chỉ muốn nói trước cho bọn họ một tiếng để chuẩn bị sẵn.
Nếu
thật sự nổ ra chiến tra ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.