Buổi sáng dậy sớm, buổi trưa lại không được nghỉ ngơi, Lê Ngưng ngồi trước bàn trang điểm, mệt mỏi rã rời.

Thu Phong đứng phía sau nàng, lần lượt tháo trang sức trên búi tóc cho nàng, lại đặt vào hộp nhỏ.

Lê Ngưng nhìn qua gương đồng thấy Thu Phong đang cầm lược gỗ đào chải tóc cho mình, Lê Ngưng quyết định lợi dụng lúc này nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này Bùi Trạc đi vào, trực tiếp cầm lấy lược trên tay Thu Phong, ra hiệu không cần lên tiếng, để các nàng lui hết ra ngoài.

Thu Phong do dự nhìn Lê Ngưng một lát, thấy nàng vẫn còn nhắm mắt, cuối cùng nghe theo cô gia phân phó cùng Đông Tuyết đi ra ngoài.

Lê Ngưng hoàn toàn không biết chuyện này.

Tóc đen được gom thành búi nhỏ nâng lên, có cảm giác hơi giật giật, theo răng lược xẹt qua da đầu, cảm giác hơi tê dại khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.

Lê Ngưng hài lòng cong mắt lên, khen ngợi: “Thu Phong, tài nghệ của ngươi đúng là càng ngày càng tốt.”

Từ trước đến nay Thu Phong là người ít nói, bây giờ phía sau không có người lên tiếng, Lê Ngưng cũng không phát hiện ra có chuyện gì không đúng.

Toàn thân nàng thả lòng, thỏa mãn hưởng thụ cho người phía sau hầu hạ.

Hoa sáng trăng tối, hai ngày nay trời không mưa, trăng non lộ ra, treo cao trên bầu trời.

Lược gỗ đào đặt trên bàn trang điểm phát ra tiếng vang rất nhỏ, mái tóc đen dài như thác nước phủ lên vai Lê Ngưng.

Sáng sớm Lê Ngưng chỉ vẽ mày, son môi, trên mặt không trang điểm, chỉ cần rửa mặt, lau sạch son môi là được.

Đã sớm chuẩn bị khăn đặt trong chậu nhỏ, Lê Ngưng nghe tiếng vắt nước, tiếp đó lại vang lên tiếng dòng nước trở lại trong chậu, sau đó khuôn mặt được đỡ sang một bên, khăn ướt đã đặt trên mặt nàng.

B�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play