Buổi sáng dậy sớm, buổi trưa lại không được nghỉ ngơi, Lê Ngưng ngồi trước bàn trang điểm, mệt mỏi rã rời.
Thu Phong đứng phía sau nàng, lần lượt tháo trang sức trên búi tóc cho nàng, lại đặt vào hộp nhỏ.
Lê Ngưng nhìn qua gương đồng thấy Thu Phong đang cầm lược gỗ đào chải tóc cho mình, Lê Ngưng quyết định lợi dụng lúc này nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này Bùi Trạc đi vào, trực tiếp cầm lấy lược trên tay Thu Phong, ra hiệu không cần lên tiếng, để các nàng lui hết ra ngoài.
Thu Phong do dự nhìn Lê Ngưng một lát, thấy nàng vẫn còn nhắm mắt, cuối cùng nghe theo cô gia phân phó cùng Đông Tuyết đi ra ngoài.
Lê Ngưng hoàn toàn không biết chuyện này.
Tóc đen được gom thành búi nhỏ nâng lên, có cảm giác hơi giật giật, theo răng lược xẹt qua da đầu, cảm giác hơi tê dại khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.
Lê Ngưng hài lòng cong mắt lên, khen ngợi: “Thu Phong, tài nghệ của ngươi đúng là càng ngày càng tốt.”
Từ trước đến nay Thu Phong là người ít nói, bây giờ phía sau không có người lên tiếng, Lê Ngưng cũng không phát hiện ra có chuyện gì không đúng.
Toàn thân nàng thả lòng, thỏa mãn hưởng thụ cho người phía sau hầu hạ.
Hoa sáng trăng tối, hai ngày nay trời không mưa, trăng non lộ ra, treo cao trên bầu trời.
Lược gỗ đào đặt trên bàn trang điểm phát ra tiếng vang rất nhỏ, mái tóc đen dài như thác nước phủ lên vai Lê Ngưng.
Sáng sớm Lê Ngưng chỉ vẽ mày, son môi, trên mặt không trang điểm, chỉ cần rửa mặt, lau sạch son môi là được.
Đã sớm chuẩn bị khăn đặt trong chậu nhỏ, Lê Ngưng nghe tiếng vắt nước, tiếp đó lại vang lên tiếng dòng nước trở lại trong chậu, sau đó khuôn mặt được đỡ sang một bên, khăn ướt đã đặt trên mặt nàng.
Bắt đầu lau từ trán nàng.
Cho dù động tác vô cùng cẩn thận, Lê Ngưng vẫn cảm giác được, sức lựcc của Thu Phong hôm nay lớn hơn bình thường.
Sao lại cảm thấy đến cả bàn tay cũng to hơn rất nhiều?
Lau mặt cho nàng xong, cuối cùng đến khóe môi, khăn lau một lần nữa thả vào chậu.
Lê Ngưng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một bóng người cao lớn, cúi đầu nhướng mày, cầm khăn lau mặt cho nàng.
“Sao lại là ngươi?” Lê Ngưng khiếp sợ, nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy tỳ nữ của nàng, chỉ còn nàng và Bùi Trạc.
“Sao không thể là ta?” Bùi Trạc hỏi ngược lại, tiếp tục vắt khăn, muốn tiếp tục lau cho nàng.
Lê Ngưng vô thức ngẩng đầu lên, tránh không cho khăn chạm vào môi nàng.
Bây giờ cũng chỉ còn lại son môi chưa lau.
Bắt Bùi Trạc tới hầu hạ, rửa mặt cho nàng luôn khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, Trường Nhạc quận chúa cao quý, quyết định để tự mình làm.
“Để ta tự làm.”
Lê Ngưng muốn cầm lấy chiếc khăn trong tay Bùi Trạc, nhưng vừa chạm vào một góc đã bị tránh đi, tựa như hắn quyết tâm phải làm đến cùng
Nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, Bùi Trạc bình tĩnh nói: “Để ta hầu hạ quận chúa, không tốt sao?”
Lê Ngưng thật sự không nghĩ được lý do nào để từ chối.
Bùi Trạc chủ động nói muốn hầu hạ nàng, từng là kẻ thù cũ, đáng lẽ ra Lê Ngưng phải cảm thấy vui vẻ mới phải.
Nhìn như thế nào nàng cũng là người được lợi.
Nếu không phải hắn luôn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn nàng, có lẽ Lê Ngưng đã vui vẻ đồng ý.
Lê Ngưng còn đang do dự, Bùi Trạc đã một tay đỡ gáy nàng một tay dùng khăn ướt lau cho nàng.
Động
tác của hắn vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi, chậm đến m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.