Hai ngọn nến trong phòng đều được thắp sáng, soi rõ bóng dáng mơ hồ trong màn.
Bùi Trạc bưng một chậu nước ấm, nhúng ướt khăn tay, vắt khô, cẩn thận lau tay cho nàng, mỗi ngón tay đều vô cùng tỉ mỉ.
Lê Ngưng cụp mắt, ngoan ngoãn để Bùi Trạc hầu hạ.
Nàng cảm thấy tay mình vẫn còn rất mỏi, mặc dù nhìn qua đã sạch sẽ, nhưng cảm giác chạm vào vẫn còn lưu lại, trong đầu không cách nào xua đi.
Rửa sạch hai tay cho nàng, Bùi Trạc mang chậu nước vào gian nhỏ, lại tìm một bộ đồ ngủ khác trong tủ cho nàng.
Áo ngủ của nàng cũng bị dính một chút.
“Thay bộ này.” Bùi Trạc đưa cho nàng một bộ áo ngủ màu hồng nhạt.
Lúc này Lê Ngưng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bùi Trạc để trần nửa người trên, ngực bụng khe rãnh rõ ràng, khẽ phập phồng theo nhịp thở, xuống chuát nữa quần hắn vẫn còn là một mớ hỗn độn, chưa thay ra.
Lê Ngưng lại nghĩ tới hình ảnh hắn ôm nàng vừa rồi, mặt nóng lên, quay đầu đi.
Bùi Trạc đặt bộ đồ ngủ kia bên cạnh nàng.
Áo trên hắn vừa dùng để lót bên dưới, bây giờ còn cần đi thay quần ngủ sạch sẽ.
Nghe tiếng bước chân hắn đi vào gian nhỏ, Lê Ngưng mới cầm lấy đồ ngủ, chậm rãi thay ra.
Sau khi Bùi Trạc trở về, Lê Ngưng đã thay đồ ngủ sạch sẽ, Bùi Trạc liền mang váy áo màu cam của nàng vào trong ngâm nước.
Chờ hắn quay về giường, Lê Ngưng đã quay mặt vào tường, không biết đã ngủ hay chưa.
Bùi Trạc tắt đèn lên giường.
“Quận chúa?” Hắn thấp giọng gọi một tiếng.
Lê Ngưng mở mắt ra, cũng không để ý đến hắn.
Bùi Trạc biết nàng còn chưa ngủ, vừa rồi được nàng dung túng, lá gan hắn lớn hơn rất nhiều, không kéo nàng về phía mình, mà tự mình dán tới, ôm nàng vào lòng.
Một tay hắn đặt trên eo Lê Ngưng, được nước lấn tới nắm lấy tay nàng, Lê Ngưng hoảng hốt, không quan tâm mình còn đang giả vờ ngủ, vội la lên: “Tay ta còn đau…”
Bùi Trạc cười: “Không làm nữa.”
Hắn nắm lấy tay nàng, tay nàng và hắn cứ như vật đặt trước bụng nàng, toàn thân Lê Ngưng dựa vào người hắn, tư thế vô cùng thân mật.
Tối nay Lê Ngưng phải chịu kích động quá lớn, đầu óc trống rỗng, tim vẫn đập dữ dội nhưng không còn sức để nói nữa.
Đến cả một chút cảnh giác cũng không duy trì nổi.
Hơn nữa, nàng cũng không tránh được Bùi Trạc, cứ như vậy mơ mơ màng màng thiếp đi trong lòng hắn.
Hôm sau, Lê Ngưng nghe tiếng mưa rơi tỉnh lại, giường bên cạnh đã trống không.
Đông Tuyết và Thu Phong đi vào hầu hạ Lê Ngưng rửa mặt chải đầu, Đông Tuyết phát hiện đồ ngủ Lê Ngưng mặc đêm qua đi ngủ ở trong gian nhỏ.
Nàng ấy không khỏi kinh ngạc: “Quận chúa, váy của ngài làm sao vậy?”
Lê Ngưng cũng nhìn thấy, Bùi Trạc đã giặt sạch váy cho nàng, nhưng nàng không muốn giải thích.
“Đêm qua…… Dính bẩn, dùng nước giặt qua.”
Đông
Tuyết chỉ nghĩ Lê Ngưng ăn vặt không cẩn thận dính vào váy, nhưng có như vậy
nàng cũng không nên tự m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.