Rõ ràng chỉ rất nhẹ, vừa chạm vào đã lập tức biến mất, nhưng cảm giác mềm mại vẫn còn đọng lại trên môi.

Lê Ngưng mở to mắt kinh ngạc, lập tức sững sờ tại chỗ.

Đầu óc không hoạt động, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy.

Nàng thấy rõ Bùi Trạc liếm môi, giống như đang nhớ lại.

Dường như có thứ gì đó nổ tung bên tai, Lê Ngưng lập tức nhảy về phía sau, kéo rộng khoảng cách với hắn, khuôn mặt nóng bừng, mu bàn tay áp lên môi, nói năng lộn xộn chất vấn Bùi Trạc.

 “Ngươi, ngươi sao có thể, sao có thể… Ta……”

Sắc mặt Bùi Trạc vẫn bình tĩnh, trịnh trọng giải thích: “Trên môi quận chúa còn dính thuốc, ta lau giúp nàng.”

Hắn nói đường hoàng, nghiêm túc như vậy.

Giúp nàng lau miệng?

Vậy sao phải dụng lưỡi giúp nàng!

Tìm được lỗ hổng trong lời nói của hắn, Lê Ngưng vô cùng tự tin tiếp tục chất vấn: “Vậy sao ngươi không dùng tay lau?”

Nàng một lòng muốn tìm sơ hở trong lời nói của hắn, lại hoàn toàn quên mất một khả năng khác, đó chính là tự nàng cũng có thể lau miệng, không cần làm phiền Bùi Trạc.

Bùi Trạc nghe xong, vẻ mặt sẵn sàng lắng nghe, sau đó đồng ý gật đầu: “Đã biết, lần sau sẽ dùng tay giúp quận chúa.”

Lê Ngưng vẫn luôn cảm thấy lời hắn nói có hơi kỳ lạ, nhưng mặt nàng nóng bừng, đầu óc choáng váng, nhất thời không phát hiện ra có gì không ổn.

Ánh mắt Bùi Trạc nhìn vào mu bàn tay của nàng, phảng phất như xuyên qua bàn tay nhìn môi nàng.

Lê Ngưng xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, hai tay che kín môi không cho hắn xem.

Nhìn dáng vẻ đỏ mặt đáng yêu của nà

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play