Lê Ngưng còn đang suy nghĩ, trong cung đã có người tới truyền trưởng công chúa vào cung.
Ngày thường đều là trưởng công chúa tiến cung vấn an Thánh Thượng và Thái Hậu, hiếm khi Thánh Thượng để người tới gọi, trưởng công chúa còn tưởng có chuyện quan trọng, mặt mày nghiêm túc tiến cung, đến khi hoàng hôn trở về lại vô cùng vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ trưởng công chúa vui vẻ ra mặt như vậy, Lê Ngưng lại buồn bực nói: “Hoàng cữu cữu tìm người nói gì vậy? Sao lại vui vẻ như vậy.”
Cười đến sắp không khép được miệng.
Trưởng công chúa vẫn cười, úp úp mở mở: “Một thời gian nữa con sẽ biết.”
Lê Ngưng không biết nên nói gì, cũng không hỏi lại.
Rất nhanh trong cung đã có tin tức truyền ra Bùi Trạc ở chiến trường nhiều lần lập được chiến công, công tích hiển hách, Thánh thượng quyết định tứ hôn cho hắn.
Hóa ra là tứ hôn, đây là chuyện vui, khó trách nương nàng lại vui vẻ như vậy.
Hả? Tứ hôn? Vậy vì sao Hòa Xu lại khóc, cũng không thể nào là vì vui quá mà khóc được.
Lê Ngưng ngăn cách bản thân mình hoàn toàn với chuyện này, dù sao cũng không thể nghĩ tới lại trực tiếp liên quan đến mình.
Vậy rốt cuộc Bùi Trạc đã nói cái gì, lại có thể khiến Hòa Xu vui vẻ đến khóc lớn hơn một canh giờ
Vừa nghĩ đến Bùi Trạc sẽ trở thành muội phu của mình, Lê Ngưng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Lê Ngưng hẹn Lục Chỉ Du ra quán trà gặp mặt, mượn trà giải sầu, nói tâm sự của mình cho nàng ấy biết.
“Bùi công tử muốn thành thân cùng Hòa Xu công chúa, ngươi không đồng ý?” Lục Chỉ Du tổng kết
Lê Ngưng nhíu mày sửa lại: “Là trong lòng không thoải mái, không phải không đồng ý.”
Lục Chỉ Du đẩy chén trà đã rót đầy đến trước mặt Lê Ngưng, cười nói: “Nhưng nếu hai người bọn họ đều đồng ý, trưởng bối bên kia cũng không có chuyện gì, ta thấy việc này đã thành được tám chín phần.”
Lê Ngưng rũ mắt, nghiêm túc suy nghĩ lời Lục Chỉ Du nói.
Hòa Xu là cầu mà không được, nhưng Bùi Trạc thì sao, hắn cũng đồng ý việc hôn nhân này sao?
“Lần trước ngươi nói có chuyện cần làm trước khi thành thân đã hoàn thành chưa?” Lục Chỉ Du nói cắt ngang suy nghĩ của Lê Ngưng, nàng giật mình sau đó than một hơi.
“Có lẽ không thể nào hoàn thành.”
Ánh mắt Lục Chỉ Du nghi ngờ nhìn tới, Lê Ngưng dừng lại giải thích với nàng ấy.
Nàng vẫn luôn giấu chuyện đó dưới tận đáy lòng, thật ra nàng muốn thắng vẻ vang một lần trước mặt Bùi Trạc, khiến Bùi Trạc theo không kịp, cam tâm tình nguyện thừa nhận nàng giỏi hơn hắn.
Sỡ dĩ Lê Ngưng từ chối những nam tử trưởng công chúa giới thiệu cho nàng đơn giản là vì sau khi nàng thành hôn sẽ phải duy trì khoảng cách với nam tử khác, đương nhiên cũng sẽ vì nghi ngại mà không thể thường xuyên lui tới tìm cơ hội đánh đến trước mặt Bùi Trạc.
Mà hiện giờ, không nghĩ tới nàng tìm mọi cách tránh được hôn sự của mình, bên kia Bùi Tạc lại muốn thành hôn trước.
Nếu Bùi Trạc thành hôn với Hòa Xu, Lê Ngưng đương nhiên cũng sẽ vì quy cũ lễ nghi không thể tìm hiểu tin tức của Bùi Trạc.
Nghĩ đến đây, Lê Ngưng lại thở dài một tiếng.
Lục Chỉ Du hoàn toàn không đoán được sẽ vì chuyện này, kinh ngạc nói: “Cho nên trước giờ ngươi không muốn thành thân là bởi vì Bùi công tử?”
Lời này tuy ý nghĩa có hơi khác, nhưng tính ra cũng không sai, Lê Ngưng gật đầu hai cái.
“Bùi công tử có biết chuyện này không?” Lục Chỉ Du lại hỏi.
“Chuyện này sao có thể để hắn biết được?” Lê Ngưng vẫn luôn nghĩ cách muốn thắng được Bùi Trạc, nhưng chưa từng thẳng thắn đánh giá hắn, nàng cũng không rõ Bùi Trạc có biết tâm tư nàng hay không.
Lục Chỉ Du nhìn vẻ mặt Lê Ngưng có hơi suy sụp, dịu dàng hỏi: “Nhưng nếu ngươi không nói, sau khi Bùi công tử và Hòa Xu công chúa thành thân, ngươi sẽ không còn cơ hội.”
Lê Ngưng duỗi thẳng sống lưng, tiểu quận chúa từ trước đến nay luôn ưỡn ngực cao ngạo không ai bì nổi, bây giờ lại chống cằm dựa vào bàn, không nghĩ được cách nào khác.
Nói cho Bùi Trạc biết thì thế nào, sau khi hắn nghe xong lý do của nàng cũng không thể từ bỏ hôn sự với Hòa Xu.
Nói không chừng còn da mặt dày nói một câu “Không nghĩ tới trong lòng quận chúa ta lại quan trọng như vậy”.
*
Sau khi Thẩm Thanh Ý biết chuyện Bùi Trạc bị Thánh Thượng truyền tới, còn bị tứ hôn, lòng nóng như lửa đốt gọi Bùi Trạc ra ngoài.
Thẩm Thanh Ý hỏi: “Thánh Thượng nói như thế nào? Thật sự phải tứ hôn cho ngươi sao?”
Bùi Trạc vẫn dáng vẻ bình tĩnh như thường, Thẩm Thanh Ý cũng chưa nhìn thấy Bùi Trạc có thể vì chuyện gì mà gấp gáp.
Bùi Trạc im lặng một lát, mới chậm rãi trả lời: “Còn cần lại xem.”
Mặc dù Thánh Thượng đã đồng ý với hắn, Bùi Trạc cũng không dám hoàn toàn kết luận hôn sự này có thể thành hay không?
Chỉ cần Lê Ngưng lắc đầu, bất luận là Thánh Thượng hay là trưởng công chúa, đều sẽ không đồng ý việc hôn nhân này.
Thẩm Thanh Ý tự nhận là săn sóc an ủi hắn: “Nếu ý chỉ thật sự ban ra, thật ra Hòa Xu công chúa cũng không có gì không tốt, người kia trong lòng ngươi…aii không bằng cứ quên đi.”
Bùi Trạc liếc hắn, nhắc nhở nói: “Không phải Hòa Xu công chúa.”
“Không phải Hòa Xu?” Thẩm Thanh Ý kinh ngạc đến ngay cả giọng nói cũng nâng cao lên mấy phần, kinh ngạc qua đi lại là nghi ngờ càng sâu:“Vậy Thánh Thượng muốn ban hôn cho ngươi với ai?”
Bát tự còn chưa đổi, Bùi Trạc cũng không muốn nhiều lời.
Lê Ngưng có thể đồng ý vậy đương nhiên rất tốt, nhưng nếu nàng từ chối hắn, chuyện này càng ít người biết được càng tốt, nếu không tương lai Lê Ngưng muốn làm mai với nam tử khác, ít nhiều cũng sẽ sẽ có ảnh hưởng đến nàng.
Tưởng tượng đến khả năng này, bàn tay đang nắm chén trà của Bùi Trạc càng siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh lộ ra.
Cho nên trước khi thánh chỉ ban ra, hắn muốn thuyết phục Lê Ngưng, đồng ý thành hôn với hắn.
Thẩm Thanh Ý hoàn toàn không tưởng tượng được, ngoại trừ Hoà Xu theo đuổi bám riết Bùi Trạc không bỏ, còn ai có khả năng khiến Thánh thượng hạ chỉ.
Bùi Trạc không nói,
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).