“Ngươi mới hồ đồ.” Lê Ngưng lẩm bẩm một câu, đứng dưới dù Đông Tuyết vừa mở ra, lướt qua Bùi Trạc đi ra ngoài.

Bây giờ đã trễ, nàng phải nhanh chóng về phủ không rảnh đấu võ mồm với Bùi Trạc.

Gót sen tinh xảo đạp trên mặt đất, dính theo chút nước tuyết bên dưới, làn váy cũng không tránh được dính một chút.

Nếu đổi lại là ngày thường Lê Ngưng chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu đi trên nền đất ướt bẩn như vậy, nhưng đây không phải phủ trưởng công chúa, nàng không thể tùy tiện làm theo ý mình, chỉ có thể đợi trở về thay một bộ sạch sẽ.

Bùi Trạc im lặng một hồi, mới nâng chân bước theo sau.

Lúc đầu Lê Ngưng còn tưởng Bùi Trạc muốn đi theo mình là vì có chuyện muốn nói, nhưng tận đến khi nàng lên xe ngựa, Bùi Trạc cũng chỉ nhìn theo, không nói gì.

Xe ngựa bắt đầu chạy đi, Lê Ngưng vén rèm lên nhìn về phía sau, cảnh sắc bên đường dần lùi lại, Bùi Trạc vẫn còn đứng nơi đó nhìn theo hướng nàng rời đi.

Lê Ngưng rũ màn xuống, đáy lòng dâng lên cảm xúc khác thường.

Vốn đang muốn mượn cơ hội hôm nay thăm dò thái độ của Bùi Trạc, nhưng nhìn vào chuyện Hoà Xu tặng quà hắn không thèm để ý tới, Lê Ngưng cũng không cần lo Bùi Trạc sẽ đứng về phía Hòa Xu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Ngưng mới dần thả lỏng.

Nhưng nàng cũng không ngờ tới ba ngày sau sẽ có biến cố xảy ra trên phố.

Từ trước đến nay Hòa Xu đi ra đường rất thích khoe khoang, dường như chỉ sợ người khác không biết đó là kiệu của Hoà Xu công chúa.

Ngày đó Hoà Xu ra ngoài, vốn đang nhàn nhã tự đắc ngồi trong kiệu, lại đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào la hét bên ngoài, vừa xốc màn che lên liền có một con ngựa đen tựa như phát điên chạy về phía mình, bá tánh xung quanh lập tức bỏ đồ chạy trốn sang một bên, thị vệ quanh kiệu cũng lần lượt rút đao sẵn sàng đối phó.

Tiếng quát tháo kinh hoàng nổi lên bốn phía, lề đường cũng bị mấy người bán hàng trên phố ném đầy đồ chặn lại, tình thế vô cùng hỗn loạn, Hoà Xu có muốn lùi cũng không thể lùi.

Thị vệ tiến lên muốn cản con ngựa đang xông tới, chỉ để lại mấy người đứng trước kiệu của  bảo vệ Hòa Xu, nếu ngựa lao tới bọn họ còn có thể khống chế một thời gian, mà Hòa Xu cũng được tỳ nữ vây quanh.

Thị vệ lần lượt lao tới xoay người trèo lên lưng ngựa, lại liên tục bị ném xuống, cuối cùng cũng có một một người thành công thuần phục được ngựa điên, nắm chặt dây cương, cản ngựa lại cách mười mấy trượng.

Nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào, lại nghe được được tiếng hét lớn cùng tiếng vó ngựa phía sau.

Lại có một con ngựa đen từ phía sau chạy đến như điên, lúc này thị vệ đều ở phía trước, xung quanh Hòa Xu chỉ có mấy người thị nữ che chở.

Hòa Xu sững người nhìn bóng đen kia, không biết là quên tránh đi hay là căn bản không có chỗ để trốn, cứ đứng sững người một chỗ không thể động đậy.

Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người màu đỏ thẫm từ trong đám người nhảy lên, chân đạp chướng ngại vật bên dưới, lướt nhanh như bay trên tường, lật người một cái chính xác đáp trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, ngựa đen nâng cao chân trước, hí lên vài tiếng liền đứng im.

Hòa Xu không biết là chưa hoàn hồn hay là bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động, trợn to mắt nhìn thiếu niên trên lưng ngựa, chỉ nghe được tiếng tim mình đập rộn lên.

Bùi Trạc không chế được ngựa, xác định ngựa sẽ không tiếp tục nổi điên mới giao lại cho thị vệ, lại đi đến trước mặt Hòa Xu chắp tay hành lễ.

 “Thần tham kiến công chúa.”

Hòa Xu nhìn Bùi Tạc đi từng bước đến gần lại khom người hành lễ trước mặt mình, chưa bao giờ thấy cảm kích thân phận công chúa của mình như bây giờ.

 “Không cần đa l

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play