Hôm nay Lê Ngưng thức dậy sớm, đi một chuyến đến núi Tử Oanh vốn đã rất mệt lại bị Nhị hoàng tử kéo tới tửu lầu vẽ tranh, đến lúc này toàn thân đã mềm nhũn vừa trở lại phủ trưởng công chúa đã ngã đầu xuống ngủ mất, đến cả bữa tối cũng quên ăn.

Ngủ liên tiếp mấy canh giờ đến khi tỉnh lại bóng đêm đã đặc sệt, về khuya.

Đông Tuyết đứng bên cạnh bàn ngủ gật, nghe được tiếng động lập tức tỉnh lại.

“Quận chúa tỉnh rồi.”Đông Tuyết đi tới vén rèm lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngài còn chưa dùng bữa tối, phòng bếp vẫn luôn có người hâm nóng đồ ăn, lúc nào cũng có thể đưa tới.”

Lê Ngưng cảm giác mình đã ngủ rất lâu, bên ngoài bóng đêm đen nhánh, yên tĩnh không một tiếng động, phải một lát sau nàng mới phản ứng lại.

 “Không cần.” Lê Ngưng tựa cằm lên chăn, híp mắt nói: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, tạm thời ta không cần hầu hạ, lúc nào cần sẽ gọi ngươi.”

Lê Ngưng cũng không cảm thấy đói, huống chi nàng cũng không thích ăn khuya.

Đông Tuyết do dự một lát, để lại một câu “Quận chúa có việc gì có thể lập tức gọi nô tỳ” liền lui ra.

Lê Ngưng xuống giường, đi giày lên, lại lấy áo choàng trên đầu giường choàng lên vai, ngồi xuống bàn ở gian ngoài.

Cái bàn này đặt bên cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, nếu mở cửa ra còn có thể thấy hoa mai ngoài sân.

Nhưng bây giờ cũng có thể nhìn thấy hoa mai, ba đóa hoa mượt mà căng bóng cũng chính là hoa Bùi Trạc cho nàng.

Lê Ngưng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Từ trước đến nay nàng không đặc biệt yêu thích thứ gì cũng chỉ ngoại trừ hàn mai.

Rõ ràng nàng là người sợ lạnh nhất, nhưng lại cực kỳ thích hồng mai nở ra đón gió lạnh. Nàng không thích thu thập đủ loại châu báu ngọc thạch khác nhau như trưởng công chúa, lại yêu thích những đóa hoa mai ngọc này đến không muốn buông tay.

Lê Ngưng đặt ba khối ngọc thạch ngay ngắn trên bàn, càng nhìn càng vừa lòng.

Nếu có thêm vài đóa nữa thì tốt rồi, không mong cầu có thể rực rỡ như hồng mai thật, nhưng mỗi cành có thêm một đóa cũng tốt, như vậy nàng cũng có thể ngày đêm ngắm nhìn hồng mai nở rộ.

Trực giác mách bảo Lê Ngưng, chắc chắn Bùi Trạc vẫn còn hoa mai ngọc. Nếu nàng trực tiếp mở miệng đòi Bùi Trạc, hắn nhất định sẽ không dễ dàng đưa cho nàng.

Phải nghĩ ra cách lừa được Bùi Trạc.

Trưa hôm sau, nhị hoàng tử tới phủ trưởng công chúa chúc tết, chờ đến khi thăm hỏi nói chuyện xong với trưởng công chúa, nhân lúc trưởng công chúa rời đi, nhị hoàng tử đến bồi tội với Lê Ngưng.

 “Ngưng muội muội, đừng trách nhị ca.” Nhị hoàng tử lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt Lê Ngưng, cười lấy lòng, lấy cái tráp hôm qua ra: “Nhị ca đã nói sẽ cho muội vậy chính là của muội, mang đến cho muội đây.”

Lê Ngưng lắc đầu, không nhận.

“Còn chưa mở ra.” Nhị hoàng tử không biết làm sao, lại nghe Lê Ngưng cười một tiếng.

“Nhị ca chẳng qua chỉ sợ ta còn tức giận, nói ra chuyện đó phải không.” Lê Ngưng giơ cao đánh khẽ không muốn so đo với hắn: “Nhị ca yên tâm, ta đã sớm hết giận, sẽ không nói ra ngoài.”

TuyLê Ngưng không nhận cái tráp kia thật sự có liên quan đến mấy lời Bùi Trạc nói, nhưng nàng cũng đã nhận được hoa mai ngọc, còn lừa cho Bùi Trạc một trận, tâm trạng rất tốt, đã sớm vứt chuyện bảo vật gì đó ra sau đầu.

Nghe được lời này, Nhị hoàng tử lập tức mỉm cười: “Vẫn là Ngưng muội muội tốt nhất.”

Nhị hoàng tử yên tâm, Lê Ngưng không nhận đồ hắn cũng không miễn cưỡng, còn nói rất nhiều lời bảo đảm, như sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa, sau này Lê Ngưng có chuyện gì cần hắn, hắn nhất định sẽ không từ chối.

Đuổi Nhị hoàng tử đi, Lê Ngưng hỏi hạ nhân trong phủ: “Hôm qua tới gần chạng vạng có ai tới tìm ta không?”

Hạ nhân thành thật nói: “Bẩm quận chúa, trong lúc đó không có ai tới tìm.”

Lê Ngưng gật đầu, ý bảo đã rõ.

Xem ra hôm qua Bùi Trạc phát hiện mình bị lừa cũng không tới phủ trưởng công chúa tìm nàng tính sổ.

Tưởng tượng tới dáng vẻ ngẩn ngơ của Bùi Trạc ngày hôm qua, cả tinh thần và thể xác Lê Ngưng đều vô cùng vui sướng.

Nhưng nàng cũng không dám nới lỏng cảnh giác, ngày ngày đều đề phòng Bùi Trạc tới đây tính sổ với nàng, nhưng đã qua mấy ngày, vẫn chưa gặp lại hắn.

Lại thường xuyên nghe được tin tức của Bùi Trạc từ chỗ trưởng công chúa.

Bùi Trạc đã đi nhậm chức, là võ quan tam phẩm sau này nhận bổng lộc triều đình, người khác thấy hắn đều phải cung kính nói một câu Bùi tướng quân hoặc là chỉ huy sứ, sau này Bùi Trạc không chỉ đơn thuần là tiểu công tử phủ thừa tướng nữa.

*

Tết Thượng Nguyên* đường phố vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc tiếng trống, cười nói vui vẻ vang vọng khắp nơi.

(Tết Thượng Nguyên hay còn được gọi là Tết Nguyên Tiêu, đây là ngày rằm đầu tiên vào tháng Giêng tức ngày 15/1 Âm lịch. )

Mấy ngày đầu năm mới Lê Ngưng cũng chưa được gặp Lục Chỉ Du, hôm nay nhận được thư mời của nàng ấy, Lê Ngưng liền vui vẻ trang điểm đi theo Lục Chỉ Du thưởng ngoạn đường phố Trường An.

Cuối cùng hai người đi đến bên hồ, lên thuyền hoa, gió nhẹ thổi lướt qua mặt hồ, uống trà nóng, hàn huyên những chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Bên hồ đều là tiếng người náo nhiệt, tiếng pháo hoa pháo trúc vang lên không dứt, có người thả đèn ước nguyện xuống mặt hồ, dần dần trôi xa, giống như tiên hoa không biết mang theo tâm nguyện của ai.

Thuyền hoa này đã được Trường Nhạc quận chúa thuê hết, ngoại trừ nàng và Lục Chỉ Du cũng chỉ có thị vệ và nô bộc, bởi vậy hai người nói chuyện đều không cần cố kỵ.

 “Trưởng công chúa có còn thúc giục ngươi nữa không?” Lục Chỉ Du hỏi.

Không cần nói rõ, hai người đều biết rõ đang nói đến chuyện gì.

“Năm trước đã nói một lần.” Lê Ngưng khẽ thở dài, nhún vai: “Mấy ngày nay cũng không thấy nhắc tới.”

Có lẽ trưởng công chúa còn đang lựa chọn, đợi nhìn trúng mấy vị công tử thế gia không tệ sẽ cho người ghi lại vào danh sách đưa đến trước mặt Lê Ngưng.

Lục Chỉ Du mỉm cười, trấn an vài câu, nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Vậy chuyện lúc trước ngươi nói cần phải hoàn thành, như thế nào rồi?”

Lê Ngưng lại thở dài.

“Chuyện này còn xa.”

“Đúng rồi.” Lê Ngưng sực tỉnh, nàng và Lục Chỉ Du bằng tuổi, lại chưa từng nghe Lục Chỉ Du nhắc tới chuyện hôn sự: “Cha nương ngươi không nhắc tới chuyện của ngươi sao?”

Lục Chỉ Du lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Tuy nàng ấy là nữ nhi duy nhất trong nhà, ngoại trừ cha mẹ, bên trên vẫn còn một huynh trưởng là võ quan để dựa vào.

So sánh giữa thái độ của trưởng công chúa và Lục phu nhân, Lê Ngưng chỉ có thể thở dài.

 “Chỉ một khắc ngắn ngủi, sao quận chúa đã thở dài đến ba lần? Còn trẻ như vậy lại tỏ vè sầu não như bà cụ, đây cũng không phải dấu hiệu gì tốt.” Một giọng nói vang lên từ thuyền hoa bên cạnh, cắt ngang hai người đang nói chuyện.

Trăng sáng treo trên cao, lúc này hai bên bờ lại bắn pháo hoa rực rỡ, khiến Lê Ngưng không nhìn rõ chủ nhân giọng nói kia như thế nào.

Bóng người mặc y phục trắng đứng ở mũi thuyền, mặt quan như ngọc, đôi mắt đơn phương khẽ cong, trên môi mang theo nụ cười nhạt.

Lê Ngưng bỗng dưng trừng mắt, không biết là tức giận nội dung các nàng nói chuyện bị nghe trộm hay khinh thường hành vi nghe lén của hắn, giọng nói có chút tức giận: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

 “Vậy tại sao quận chúa lại ở chỗ này?” Bùi Trạc không trả lời còn hỏi lại.

“Bổn quận chúa muốn đến đây còn cần phải giải thích với ngươi?”

“Nếu quận chúa không nói, vậy Trạc cũng không nói.” Bùi Trạc nhìn cười nhìn nàng: “Nguyên nhân ta xuất hiện ở đây có lẽ cũng giống với quận chúa.”

Lê Ngưng: “……”

Trên thuyền hoa Bùi Trạc đang đứng còn có mấy người đi ra.

Ngoại trừ Lục Kiêu, mấy người Lê Ngưng cũng từng gặp qua Mãn Hương Lâu lần trước.

 “Đại ca.”

Lục Chỉ Du đứng lên, gọi một tiếng.

Lục Chỉ Du không nghĩ tới hôm nay Lục Kiêu gặp mặt bằng hữu lại cũng ở trên thuyền hoa này.

Lục Kiêu thấy muội muội cũng ở đây, vốn muốn mời nàng ấy và Lê Ngưng sang thuyền của mình, càng nhiều người càng vui, nhưng nhìn thấy Bùi Trạc và Lê Ngưng vừa gặp mặt đã đối chọi không ai nhường ai cho nên đành phải thôi.

Lê Ngưng vốn cũng muốn nói thêm gì đó, nhưng ở đây nhiều người như vậy, nếu nàng và Bùi Trạc cãi nhau ở đây, cuối cùng cũng chỉ khiến người khác chê cười nàng mà thôi.

Lê Ngưng hừ nhẹ một tiếng sau đó nhìn sang bên cạnh, không thèm để ý đến hắn.

Hai con thuyền hoa cùng chạy song song, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười nói.

Bình yên vào đến bờ, người hai bên lần lượt đi lên.

Tiếng pháo hoa vang lên bên tai không dứt, đèn ước nguyện trong hồ cũng ngày càng nhiều, phố xá càng thêm náo nhiệt..

Có người đề nghị: “Thời gian vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta đi dạo phố có được không? Cảnh tượng náo nhiệt như vậy cũng chỉ có đêm nay mới có.”

Rất nhanh đã có người đồng ý.

Lục Chỉ Du nhìn Lê Ngưng, thấy nàng không có ý kiến gì mới vui vẻ đồng ý.

Đoàn người đi vào chợ, bởi vì nhiều người hơn nữa người nào người nấy đều là nam thanh nữ tú, suốt đường thu hút không ít người để ý, lại càng có rất nhiều cô nương ném hoa với bọn họ.

Trong nhóm người này nếu muốn hỏi ai được ném hoa nhiều nhất vậy chắc chắn là Vũ Lâm Vệ chỉ huy sứ mới nhậm chức - Bùi Trạc.

Khuôn mặt thiếu niên anh tuấn, cương nghị, thân hình thẳng tắp như cây tùng, giữa một đám người vô cùng nổi bật.

Có lẽ là vì muốn khoe khoang thân phận võ quan của mình, Bùi Trạc dựa vào thân thủ bất phàm nhanh chóng tránh khỏi những đóa hoa kia. Dường như cái mọi người ném đến không phải là hoa mà là ám khí muốn nhắm vào hắn.

Lạnh mặt xem như không nhìn thấy những ánh mắt ái mộ của của các cô nương.

Quả nhiên có chức quan trên người cũng cứng cỏi hơn không ít, hơn nữa còn cố tình khoe khoang tài nghệ với các các cô nương.

Có gì đặc biệt hơn người, còn không phải chỉ là chút chuyện thôi sao.

Trong lòng Lê Ngưng chửi thầm.

Bùi Trạc đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua những người khác lại chính xác rơi vào trên người nàng.

Lê Ngưng sửng sốt, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác

Chẳng lẽ mấy lời nói thầm trong lòng nàng bị hắn phát hiện?

Có lẽ không phải, Bùi Trạc chỉ liếc mắt nhìn một cái, lại rất nhanh thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Tông Minh Ngọc đi phía sau Lê Ngưng, sau khi do dự mấy lần liền lấy hết can đảm tiến lên nói chuyện với Lê Ngưng.

 “Trường Nhạc quận chúa.” Tôn Minh Ngọc cười nói: “Tối nay quận chúa chơi có vui hay không?”

“Tạm được.” Lê Ngưng lời ít ý nhiều, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bùi Trạc, nhìn hắn tránh thoát những cành hoa liên tục ném về phía hắn như thế nào.

Tôn Minh Ngọc âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng duy trì nụ cười đúng mực trên mặt, không để bản thân lộ ra vẻ xấu hổ: “Tôn mỗ biết một nơi, lát nữa có thể ngắm pháo hoa rực rỡ, quận chúa có muốn đi xem cùng Tôn mỗ hay không?”

 “Lát nữa?” Lê Ngưng suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của Tôn công tử, chỉ là ta không thể về phủ quá muộn, có lẽ không có duyên được ngắm cảnh đẹp kia.”

 “Không sao.” Rõ ràng là lời từ chối, nhưng Tôn Minh Ngọc lại cảm thấy bản thân mình vẫn còn cơ hội: “Vậy, nếu lúc nào quận chúa có rảnh, ta…”

Còn chưa có nói xong, một nhành hoa đã đập thẳng vào mặt Tôn Minh Ngọc.

Tiếng Bùi Trạc tươi cười vang lên: “Tôn huynh thật ngại quá, nếu biết sẽ rơi vào mặt ngươi, ta đã không tránh.”

“Ta không sao, Bùi huynh không cần tự trách.” Tôn Minh Ngọc luống cuống tay chân nắm lấy cành hoa kia, tiếp tục nói mấy lời vừa rồi với Lê Ngưng: “Không biết quận chúa……”

Bùi Trạc đột nhiên cao giọng nhắc nhở: “Cẩn thận, lại tới nữa!”

Cành hoa tuy không nặng, nhưng lúc ném tới đây cũng có chút sức, đập vào mặt vẫn rất đau, Tôn Minh Ngọc vừa bị một lần, cũng sợ mặt mình bị thương, vội vàng dùng tay che lại.

Chỉ là lần này có đóa hoa nào ném đến.

Tôn Minh Ngọc mờ mịt buông tay, Bùi Trạc bừng tỉnh nói: “Hoá ra là sợ nhìn lầm.”

“Không biết mặt Tôn huynh có sao không?” Bùi Trạc quan tâm dò hỏi, đi đến bên cạnh Tôn Minh Ngọc, kéo Lê Ngưng lùi sang một bên.

 “Cũng may chỉ có chút vệt đỏ.” Bùi Trạc nhẹ nhàng thở ra: “Sẽ không phá tướng.”

Phá tướng?!

Lê Ngưng sờ mặt mình, lại lùi thêm vài bước về sau, sợ bị vạ lây.

Khuôn mặt Tôn Minh Ngọc lập tức tái nhợt, nhìn trái nhìn phải, lại không tìm được một miếng gương soi, sợ các cô nương nhiệt tình lại ném hoa tới, hắn lại không thể phản ứng nhanh chóng để né tránh như Bùi Trạc, đành phải lùi về sau, mượn người khác để che đậy.

Người đi đường ít dần, tiếng ầm ĩ cũng yếu đi, đoàn người chuẩn bị ai về nhà nấy.

Lục Chỉ Du theo Lục Kiêu cùng nhau trở về, thị vệ của Lê Ngưng đi theo sau cách đó bọn họ không xa, đám người tan đi mới dẫn xe ngựa đi về phía trước.

Đợi Lê Ngưng ngồi vào thùng xe, Bùi Trạc mới cưỡi ngựa đi tới.

 “Lần trước đã đồng ý làm thị về cho quận chúa, bảo vệ quận chúa hồi phủ.” Vẻ mặt Bùi Trạc vẫn như thường, không nhìn ra chút trêu đùa: “Nhưng xe ngựa quận chúa đi quá nhanh Trạc đuổi không kịp, hôm nay đúng là cơ hội để Trạc đền bù.”

Lê Ngưng từ cửa sổ nhìn về phía Bùi Trạc, cẩn thận đánh giá vẻ mặt hắn, thấy dáng vẻ hắn thật sự không giống như muốn tính sổ với mình, mới dùng giọng điệu như ban ân đồng ý với hắn.

 “Vậy làm phiền Bùi thiếu tướng quân.”

Nếu nói lần trước Lê Ngưng để Bùi Trạc làm thị vệ cho nàng, Bùi Trạc không thể xuống đài mới miễn cưỡng đồng ý với nàng, nhưng không biết vì sao bây giờ hắn lại chủ động đề nghị.

Lê Ngưng muốn tương kế tựu kế, nhìn xem Bùi Trạc muốn chơi trò gì.

Đi tới trước cửa phủ công chúa, Lê Ngưng được Đông Tuyết đỡ xuống xe ngựa, nói với thiếu niên trên ngựa: “Đa tạ Bùi thiếu tướng quân đưa bổn quận chúa trở về. Ta đã đến phủ, Bùi thiếu tướng quân cũng nên nhanh chóng trở về, nghỉ ngơi sớm.”

 “Công phu trở mặt không biết người của quận chúa đúng là càng ngày càng thuần thục.” Bùi Trạc xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Lê Ngưng, gia vẻ vô tội, thản nhiên đòi thù lao với nàng: “Nếu đã làm thị vệ hộ tống quận chúa trở về, vậy quận chúa định trả công gì cho Trạc?”

“Trả, trả công?” Lê Ngưng không rõ nguyên do:“Không phải ngươi cam nguyện làm thị vệ cho bổn quận chúa sao? Sao còn muốn trả công.”

“Hôm nay đúng là ta chủ động nói muốn đưa quận chúa trở về, nhưng chẳng qua ta cũng chỉ muốn đền bù ngày đó chưa kịp đưa quận chúa trở về.” Bùi Trạc nói rõ ràng, có lý lẽ: “Lần đó chính quận chúa nói Trạc làm thị vệ, sao Trạc có thể từ chối, truy ngược trở lại, người đề nghị trước là quận chúa.”

Bùi Trạc nói mấy câu làm Lê Ngưng nói sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại, lời hắn nói đúng là rất có đạo lý……

“Như thế nào ——” Bùi Trạc nheo mắt lại, tiến thêm một bước về phía Lê Ngưng, cảm giác áp bách trên người hắn khiến nàng vô thức lùi lại phía sau nửa bước, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.

 “Chẳng lẽ quận chúa không muốn trả nợ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play