Cuối cùng Lê Ngưng cũng nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.

Rừng hoa mai sau chùa Vân Phúc, là vị công tử vẽ hoa mai kia.

Chỉ là ngày đó nàng đội mũ có rèm, cũng không mặc bộ y phục giống hôm nay, có lẽ hắn sẽ không nhận ra.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Ngưng thoáng thả lỏng.

Nhị hoàng tử trải giấy Tuyên thành ra trước mặt Lê Ngưng, kiên quyết nói với người đối diện: “Chờ làm xong nhất định sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.”

Tiếp đó hắn lại thấp giọng nói với Lê Ngưng: “Ngưng muội muội, muội chỉ cần vẽ một bức tranh hoa mai là được, đợi nhị ca thắng hắn, lấy được bảo vật sẽ lập tức đưa cho muội.”

Lê Ngưng im lặng chớp mắt một cái, vén tay áo cầm bút, chấm mực, không nói một lời bắt đầu vẽ tranh.

Lê Ngưng từng vẽ vô số bức tranh hoa mai, đã sớm quen tay hay việc, chỉ cần nhớ lại là có thể vẽ ra.

Tạ Tử Phi không chớp mắt nhìn chằm chằm Lê Ngưng vẽ tranh, nhìn từng nét bút đều điêu luyện tự nhiên.

Không cần xem kết quả cũng biết, Nhị hoàng tử nói thật.

Mặc dù không biết cô nương trước mắt và người ngày đó hắn gặp ở rừng hoa mai ai vẽ tốt hơn, nhưng tài nghệ của nàng đúng là không tầm thường, ít nhất là hắn không so được.

Lê Ngưng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nên chỉ vẽ mấy cành mai đơn giản, không bao lâu đã hoàn thành xong.

Lúc đặt bút xuống nhìn người đối diện, Tạ Tử Phi cười nhìn nàng: “Kỹ thuật vẽ tranh của Trường Nhạc quận chúa đúng là vô cùng xuất sắc, là Tử Phi thua.”

Nhị hoàng tử vô cùng đắc ý gật đầu, cực kỳ tán thành với lời nói của Tạ Tử Phi, biểu tình khoe khoang kia nếu người không biết còn tưởng người được khen là hắn.

 “Nếu đã như vậy, Tử Phi huynh nói chuyện cần phải giữ lời.” Nhị hoàng tử cười nói: “Giao bảo vật đã nói từ trước cho ta.”

“Đương nhiên.” Tạ Tử Phi lấy một cái tráp tới, đặt lên bản lại đẩy qua.

 “Đây là bảo vật ta đã nói với Tề huynh, Tề huynh có thể mở ra xem.”

Nhị hoàng tử cũng không khách khí,cầm lấy tráp đưa cho Lê Ngưng, cười hì hì nói: “Là muội muội ta dùng tài nghệ thuyết phục được ngươi, vật này cho nàng.”

Trước khi vào đây bọn họ cũng đã nói xong, Lê Ngưng cũng không khách khí với Nhị hoàng tử, nhận lấy đặt trên bàn trước mặt mình, không mở ra.

Tạ Tử Phi liếc mắt nhìn Lê Ngưng, nghi ngờ trong lòng ngày càng sâu.

Thiếu nữ trước mặt xinh đẹp tuyệt thế, búi tóc bách hợp, trâm hoa khẽ đung đưa, toàn thân là váy áo rực rỡ, đôi mắt hạnh lấp lánh, cả người chính là vẻ đẹp tươi sáng rạng rỡ.

Cô nương ngày đó ở chùa Vân Phúc chỉ mặc váy áo nhẹ nhàng, phiêu dật tựa thiên tiên, sáng tỏ như trăng trên trời.

Hai dáng vẻ hoàn toàn khác biệt.

Đáng tiếc ngày đó hắn không nhìn rõ bộ dạng cô nương đó ra sao, không thể xác định được Trường Nhạc quận chúa có phải là nàng hay không.

Hơn nữa từ lúc nàng tiến vào đến giờ, tổng cộng cũng chỉ nói có hai chữ, hắn cũng không có cách nào đoán ra được.

Suy nghĩ một hồi, Tạ Tử Phi nhìn tráp xong lại nhìn Lê Ngưng, hỏi: “Quận chúa không mở ra xem sao? Nếu có thể làm quận chúa thích, vậy chính là vinh hạnh của Tử Phi.”

Lê Ngưng khẽ lắc đầu.

Nếu nàng mở ra, không tránh được sẽ phải nhận xét hai câu, nếu không may bị hắn nhận ra vậy nàng phải tìm lý do thế nào.

Tạ Tử Phi có thể nghĩ đến chuyện này, Lê Ngưng cũng có thể nghĩ đếm, cho nên Lê Ngưng chỉ nói phong hào của mình, sau đó đều im lặng không lên tiếng.

Lê Ngưng không biết hắn có nghi ngờ mình hay không, nhưng nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Lúc này Lê Ngưng quá im lặng, Nhị hoàng tử còn nghĩ nàng đang giận hắn, đương nhiên  sẽ làm theo ý nàng: “Lát nữa xem sau cũng không muộn.”

Tạ Tử Phi chỉ cười nhạt nhìn Lê Ngưng, không nói thêm.

Lúc đầu hắn vốn muốn mượn cơ hội này đê Lê Ngưng mở miệng, phân biệt cẩn thận xem giọng của nàng có giống giọng nói của cô nương hôm đó mình gặp ở chùa Vân Phúc hay không.

Nhưng hiện tại xem ra, hắn chỉ có thể tìm cách khác.

Nhị hoàng tử đang nói chuyện với Tạ Tử Phi, Lê Ngưng vừa lúc khát nước, bưng ly trà lên uống một ngụm.

Đợi chén trà buông xuống, ánh mắt Tạ Tử Phi lại chuyện lên người nàng, cười nói: “Trường Nhạc quận chúa,…”

 “Nơi này không thể ——”

Bên ngoài nhã gian vang lên tiếng ồn ào, ngay sau đó, cửa đã bị người bên ngoài mở ra.

Ba người đều giật mình, đồng thời nhìn về phía cửa.

Hai tay sai vặt cản đường còn dừng lại giữa không trung, hai mắt mở to, đợi sau khi nhìn rõ cái gì, hai mắt lập tức tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Người gây ra chuyện hoàn toàn không ý thức được bản thân mình vừa làm gì, bĩnh tĩnh thu chân vừa đá văng cánh cửa lại, tầm mắt lập tức nhìn về phía Lê Ngưng, đảo một vòng, lại liếc mắt nhìn hai người khác, cuối cùng lại lần nữa nhìn Lê Ngưng.

 “Trường Nhạc quận chúa……”

Bùi Trạc chậm rãi đọc ra bốn chữ này.

Giọng điệu này không biết là đang nói với Lê Ngưng hay là đang lẩm bẩm lặp đi lặp lại.

 “Ta thật sự có quen bọn họ, ngươi sẽ không sao, tạm thời đi xuống đi.” Bùi Trạc nói với sai vặt.

 Tên sai vặt đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, nghe Bùi Trạc nói vậy, đồng nghĩa với bản thân mình không sao, liên tục gật đầu: “Vậy ngài có chuyện gì cứ gọi ta.”

Nói xong lại sợ chọc phải rắc rối gì, bước đi có hơi loạng choạng.

 “Xin lỗi các vị.” Bùi Trạc cười bồi tội, giải thích hành vi hoang đường của mình: “Ta tới tìm bằng hữu, không nhớ rõ gian nào, vừa rồi nghe tiếng của hắn, còn tưởng là ở gian này, không ngờ lại là ta hiểu lầm, mạo phạm đến các vị.”

Ba người ngồi bên trong lần lượt hoàn hồn.

Nhưng có ai đi tìm người còn cần đá văng cửa như vậy?

Người khác có lẽ sẽ bị Bùi Trạc lừa gạt, nhưng Lê Ngưng sẽ không.

Oán khí tàn nhẫn hiện trên đôi mày Bùi Trạc vừa rồi, Lê Ngưng đều nhìn thấy rõ ràng. Đâu giống tới tìm bằng hữu, rõ ràng là tới trả thù.

 “Vậy tại sao ngươi phải đá cửa?”

Nhị hoàng tử không tin, cũng vô cùng bất mãn với hành động vừa rồi của Bùi Trạc.

Bùi Trạc cụp mắt, hổ thẹn nói: “Cửa không mở được, nhất thời nóng vội không khống chế được, xin lỗi đã dọa đến các vị.”

 “Thì ra là thế.” Nhị hoàng tử cảm thấy Bùi Trạc nói rất đúng, lại ẩn chứa chút cảm giác không đúng chỗ nào, lại xem nhẹ cảm giác kỳ lạ đó, đón Bùi Trạc tiến vào: “Nếu đã tới rồi, chi bằng Bùi huynh cũng đi vào uống ly trà.”

Bùi Trạc nói câu “Quấy rầy”, lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh Lê Ngưng.

Bàn tay đang đặt trên thanh chủy thủ bên hông của Tạ Tử Phi im lặng thu lại, sau khi nghe nhị hoàng tử nói xong mới dần thả lỏng.

Bùi Trạc liếc mắt nhìn Tạ Tử Phi, nghi ngờ nhìn Nhị hoàng tử: “Vị này chính là?”

Không đợi Nhị hoàng tử giới thiệu, Tạ Tử Phi đã cười nói trước: “Hóa ra là người quen của Tề huynh và quận chúa. Tại hạ Tạ Tử Phi, hôm nay có hẹn với Tề huynh ở đây.’

 “Bùi Trạc.”

Bùi Trạc cũng khách khí, giới thiệu bản thân.

Thời điểm Tạ Tử Phi giới thiệu tên họ có hơi cứng đờ một chút, nhưng chỉ lướt qua nhanh chóng.

 “Ta từng nhắc tới quận chúa với Tử Phi huynh.” Nhị hoàng tử vốn không muốn để nhiều người biết chuyện thách đố của bọn họ, Bùi Trạc lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng Nhị hoàng tử cũng không thể để hắn nghi ngờ, chỉ có thể nói: “Tài nghệ vẽ tranh của quận chúa vô cùng xuất sắc, Tử Phi huynh nhìn thấy cũng vô cùng bội phục.”

Mấy bức tranh hoa mai trước mặt Lê Ngưng, từ lúc bước vào Bùi Trạc đã nhìn thấy, lại thêm những lời này của Nhị hoàng tử, rất nhanh đã hiểu được mọi chuyện.

 “Đây là cái gì?” Bùi Trạc nhìn chằm chằm cái tráp trước mặt Lê Ngưng, lại hỏi một câu.

Lê Ngưng mở miệng, Nhị hoàng tử lại tranh nói trước nàng: “Đây là quà Tử Phi tặng quận chúa.”

Hắn cũng không thể để Bùi Trạc biết đây là thành quả hắn dành được sau khi đánh bại Tạ Tử Phi, bằng không chuyện cá cược của hắn sớm hay muộn cũng lộ ra ngoài.

Nhị hoàng tử chỉ một lòng muốn tìm lý do lừa gạt qua, làm gì còn cân nhắc đến những lời mình nói có ổn hay không.

Bùi Trạc không nói, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn đỉnh đầu Lê Ngưng, giống như thật sự tin là thật.

Tạ Tử Phi lại đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vẫn ôn nhuận trước sau như một: “Tuy là Tử Phi đưa lễ, nhưng là tặng Tề huynh trước, Tề huynh lại chuyển qua cho quận chúa.”

Hắn đưa cho Nhị hoàng tử trước, Nhị hoàng tử lại đưa cho Lê Ngưng, so với hắn trực tiếp đưa cho Lê Ngưng, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.

Nếu là Nhị hoàng tử đưa dù sao hai người cũng là huynh muội không có vấn đề gì. Nhưng nếu là hắn đưa, hắn là một ngoại nam, mới gặp đã tặng quà, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác hiểu lầm ý đồ của hắn, cũng dễ khiến người khác hiểu lầm Lê Ngưng có thể dễ dàng nhận đồ của người ngoài.

 “Quay một vòng, cuối cùng vật này vẫn vào tay quận chúa.” Bùi Trạc liếc mắt nhìn cái tráp kia một cái, lại nhìn Lê Ngưng: “Nếu Tạ huynh đã tặng lễ, quận chúa lại nhận như vậy. Chẳng phải chiếm mất món đồ yêu thích của người khác sao?”

Từ đầu đến cuối Lê Ngưng đều không mở miệng nói một câu, chỉ là vẫn luôn nghi ngờ, cảnh giác nhìn chằm chằm mọi hành động của Bùi Trạc, không biết hắn lại đang âm mưu chuyện gì.

Bây giờ Bùi Trạc cuối cùng hướng mũi dao về phía nàng, Lê Ngưng lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Biết ngay hắn sẽ không muốn nhìn nàng vui vẻ mà, thấy nàng có món đồ cũng phải châm chọc mấy câu.

Rốt cuộc Bùi Trạc cũng chú ý đến từ lúc đi vào đến giờ Lê Ngưng đều im lặng, nhướng mày hỏi nàng: “Hôm nay sao quận chúa lại im lặng như vậy, chẳng lẽ đang tán thành lời ta nói sao?”

Người có hồ đồ đến mức nào nghe một câu như vậy cũng nên phản ứng, lời trong lời ngoài của hắn đều như kẹp dao giấu kiếm, đều là châm chọc với Lê Ngưng.

Nhị hoàng tử bỗng nhiên nhớ tới, trước đây có lời đồn Trường Nhạc quận chúa và Bùi tiểu công tử bất hòa.

Hắn rất ít khi đứng cùng một chỗ với hai người, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.

Nhị hoàng tử và Tạ Tử Phi đồng loạt nhìn về phía Lê Ngưng.

Dựa vào tính cách của Lê Ngưng, bị Bùi Trạc châm chọc như vậy sao có thể tiếp tục im lặng không nói gì, chế nhạo lại đối phương gấp bội mới là tính cách của nàng.

Sớm biết như vậy, hà tất lúc đó lại đi theo nhị hoàng tử đến đây.

Lê Ngưng không nói, Nhị hoàng tử đã thay nàng nói một câu: “Lời này sai rồi, đây là ta đưa cho nàng.”

Lê Ngưng ghé vào gần tai nhị hoàng tử, thấp giọng thì thầm với hắn hai câu, sắc mặt Nhị hoàng tử khẽ thay đổi.

 “Cần gì phải để ý đến lời hắn nói.”

Sau đó, Lê Ngưng đứng dậy, cũng không nói cáo từ với Tạ Tử Phi, huống chi là Bùi Trạc.

Thậm chí đến cái tráp kia nàng cũng không mang đi.

Tình cảnh này lại giống như nàng bị Bùi Trạc kích thích, còn để lại đồ chứng minh trong sạch, tránh cho bị mang tiếng xấu, lại càng có vẻ như tức giận đến mức không muốn ở lại thêm một khắc.

Lê Ngưng đi rồi, Bùi Trạc cũng cáo từ.

“Nếu đã do Bùi mỗ tìm sai, vậy không quấy rầy hai vị nữa.”

Lê Ngưng đúng là vô cùng tức giận.

Chẳng qua nghĩ lại, nếu món đồ kia là đồ Tạ Tử Phi chuẩn bị cho Nhị hoàng tử từ đầu, vậy chưa chắc đã là thứ nàng sẽ thích. Nếu Bùi Trạc đã nói như vậy, nàng cũng đúng lúc không biết tìm lý do gì rời đi, chi bằng thuận nước đẩy thuyền giả vờ tức giận không chịu được nên bỏ đi.

Nhưng đừng vọng tưởng nàng sẽ như vậy buông tha cho Bùi Trạc.

Đông Tuyết thấy Lê Ngưng đi ra, vội vàng đi tới: “Quận chúa, cuối cùng ngài cũng  ra rồi, làm nô tỳ lo lắng muốn chết.”

Đông Tuyết nhìn Bùi Trạc đi phía sau lại nói: “Vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Bùi công tử, để ngài ấy đi tìm ngài, nếu ngài có nguy hiểm cũng có người giúp đỡ…”

Nói như vậy, ngay từ đầu Bùi Trạc đã muốn tới tìm nàng?

Còn nghĩ lầm nàng có nguy hiểm?

Khó trách hắn lại đá văng cửa, khuôn mặt lúc đó còn sát khí bừng bừng.

Tâm trạng Lê Ngưng vô cùng phức tạp.

Cho nên hắn phát hiện nàng không việc ngược lại còn ung dung uống trà nói chuyện phiếm với người khác, cảm thấy mình bị chơi cho nên mới châm chọc khó chịu với nàng?

Bùi Trạc đã đi đi trước mặt Lê Ngưng.

Thân hình hắn cao lớn đứng trước mặt Lê Ngưng lập tức che mất tầm mắt của nàng.

Nhưng chuyện này cũng không thể khiến Lê Ngưng tha thứ cho hành động nói năng lỗ mãng của Bùi Trạc.

Lê Ngưng đã sớm nghẹn một đống lời, chỉ đợi rời khỏi nhã gian, đã lập tức muốn phun ra ngoài.

“Bùi Trạc, ngươi biết……”

Nhìn Bùi Trạc móc hoa mai ngọc trong ngực ra, Lê Ngưng lập tức im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play